Song long Đại Đường - Hồi 702

Song long Đại Đường - Hồi 702

Ác quán mãn doanh

Ngày đăng: 27-09-2014
Tổng cộng 800 hồi
Đánh giá: 9.2/10 với 2620215 lượt xem

Đoàn Ngọc Thành chợt xoay người, bước xăm xăm ra cổng.
Hứa Khai Sơn hai mắt lộ sát cơ, Từ Tử Lăng thong dong tiến về phía trước, ngầm nắm chặt thủ ấn, lập tức khóa chặt Hứa Khai Sơn, nếu y chỉ hơi nhúc nhích, gã sẽ sử dụng đòn sấm sét đánh trọng thương y trước khi y đả thương Đoàn Ngọc Thành.
Hứa Khai Sơn lập tức cảnh giác, liền vận công đối kháng.
Đoàn Ngọc Thành nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Tân Na Á, sau đó thong thả lật tấm khăn trùm đầu lộ ra hoa dung quyến rũ của nàng.
Khuôn mặt Tân Na Á tái nhợt không có một chút huyết sắc, đôi làn môi mấp máy tựa như muốn nói gì đấy nhưng lại thôi.
Từ Tử Lăng thầm than, Tân Na Á nhiều lần che giấu chân tướng với Đoàn Ngọc Thành, lừa gạt ly gián hắn, nhưng bây giờ thấy tình cảm của nàng đối với Đoàn Ngọc Thành, rõ ràng là nàng đang yêu, không còn nghi ngờ gì nữa. Chính vì sợ Đoàn Ngọc Thành từ yêu chuyển sang hận, lúc này trong tâm nàng sanh đại lọan, không còn tự chủ, mất đi vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo vẻ bình thường.
Hành vi bất nghĩa đương nhiên là một nguyên nhân khác khiến nàng mất bình tĩnh.
Đoàn Ngọc Thành khẽ hỏi: “Đừng nói dối! Có phải lời của Từ bang chủ nói là thật không?”
Tân Na Á hai mắt tuôn đôi dòng lệ, hoang mang lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Ta không biết!”
Đoàn Ngọc Thành giật nảy mình, quay lại, vái dài Từ Tử Lăng rồi sau đó đứng thẳng lên nói: “Ngọc Thành sai rồi, không còn mặt mũi gì gặp Thiếu soái và các huynh đệ khác.”
Nói xong xoay người đi băng qua giữa Hứa Khai Sơn và Tân Na Á, những bước đi vững chắc với quyết tâm một đi không trở lại, bước thẳng ra đường.
Khi hắn sắp sửa biến mất trong tầm mắt của Từ Tử Lăng, Tân Na Á kêu lên một tiếng đau thương, tưởng như Hứa Khai Sơn không có ở đó, chuyển mình đuổi theo hướng Đọan Ngọc Thành.
Khả Đạt Chí và Âm Hiển Hạc xuất hiện sau Hứa Khai Sơn hai trượng như hai bóng ma, chặn đường rút lui của hắn.
Ánh mắt Từ Tử Lăng chạm với ánh mắt của Hứa Khai Sơn, gã lạnh lùng bảo: “Ngày hôm nay bị mọi người phản lại, người thân chia lìa, Hứa huynh có cảm tưởng gì?”
Hứa Khai Sơn ngửa mặt lên trời cười lớn, tấm khăn che đầu rách lộ ra bộ mặt thật, giơ ngón tay cái lên nói: “Hay lắm! Ta thừa nhận đêm nay đã thất bại hoàn toàn, bất quá các ngươi muốn giữa ta lại e rằng chưa đủ sức đâu, chỉ cần ta hôm nay không chết thì có ngày đội đất trở lại.”
Nói xong câu cuối cùng đã lao vọt về phía trước, đấm thẳng một quyền vào mặt Từ Tử Lăng, luồng kình phong cùng với gió tuyết cuộn vào trong quán, nhất thời hàn khí thật lạnh càng làm cho đòn đánh lăng lệ và uy mãnh.
Từ Tử Lăng cảm thấy quyền kình của hắn trở nên như một cây cột bằng khí bổ thẳng tới.
Quyền này của Hứa Khai Sơn tòan lực xuất thủ, trong đòn ngưng tụ công lực cả đời của y, mới nhìn vẻ đơn giản trực tiếp, nhưng trong đó ẩn tàng vô số biến hoá theo sau, hiển lộ thần uy của kỳ công dị pháp Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh.
Với khả năng của Từ Tử Lăng mà cũng không dám tiếp thẳng đòn này, hai tay gã ôm lại, phát ra một luồng chân khí vòng tròn, bao lấy quyền kình của đối phương, lúc này gã nhích người sang trái nửa bước, vòng khí hoàn cuộn chặt quyền kình của đối phương như một sợi dây mềm mại vô hình rồi dẫn sang bên phải.
Hứa Khai Sơn vốn muốn buộc Từ Tử Lăng tiếp chiêu này, rồi thoát ra cửa, sau đó sẽ phá vỡ nóc nhà, đột phá vòng vây mà đi. Nào ngờ chiêu thức ứng phó của Từ Tử Lăng ngoài sự dự liệu của hắn, hắn vội vàng triệt bỏ khí công, thâu mình thối lui, đang định phóng người vọt lên, Từ Tử Lăng không thay đổi chiêu thức, vòng khí chuyển thành Bảo Bình khí, nhắm thẳng vào ngực hắn đánh tới, nếu y phóng vọt người lên, đảm bảo sẽ trúng chiêu của Từ Tử Lăng, dù có thể đỡ đòn nhưng làm sao tránh được Khả Đạt Chí và Âm Hiển Hạc lao ra cửa đuổi theo.
Hứa Khai Sơn hiểu ra rằng Thủ Ấn Chân Ngôn đại pháp của Từ Tử Lăng đã đạt đến cảnh giới thu phát tùy tâm, tùy ý biến hóa, nhưng hối hận đã muộn, dẫu sao y cũng là một bậc đại tông sư, y không né tránh, song chưởng đẩy mạnh ra, đánh thẳng vào luồng Bảo Bình khí công chứa đựng chân khí tập trung của Từ Tử Lăng.
Từ Tử Lăng đọc chân ngôn.
“Lâm!”
Hứa Khai Sơn rùng mình, “bùm” một tiếng vang lên, hai luồng khí công chạm vào nhau, khí kình lan tỏa, hai người bị chấn động, “phốc, phốc, phốc” hắn lùi lại ba bước.
Từ Tử Lăng chỉ thối lui một bước, kình lưu cuồn cuộn trong quán.
“Đuổi theo!”
Khả Đạt Chí và Âm Hiển Hạc một đao một kiếm đồng thời công kích, hai người biết hắn có ma công mạnh mẽ, nếu chỉ hơi sơ hở một chút thì hắn sẽ đột phá vòng vây mà đi, cho nên cả hai đều dốc hết toàn lực, không chút lưu tình.
Từ Tử Lăng cách không điểm ra một chỉ, đánh vào nơi yếu hại trước ngực của hắn.
Hứa Khai Sơn gầm lớn một tiếng, không khí xung quanh mình hắn như biến thành bức tường đồng vách sắt, chặn toàn bộ những chiêu số hiểm hóc của ba đại cao thủ từ ba góc đánh tới với những chiêu thế mạnh mẽ.
Nhưng dẫu cho là những cao thủ như Tất Huyền, Ninh Đạo Kỳ trong tình huống này cũng bị lâm nguy, huống chi là một Hứa Khai Sơn đã bị nội thương.
Tiếng nổ vang lên.
Bức tường khí của Hứa Khai Sơn vỡ ra từng mảnh, nhưng đã thành công hóa giải một chỉ ấy của Từ Tử Lăng, đánh bật đao của Khả Đạt Chí, kiếm của Âm Hiển Hạc.
“Keng!”
Khả Đạt Chí bị đẩy lùi sang bên trái tra đao vào vỏ, hai mắt tỏa sáng nhìn Hứa Khai Sơn chằm chặp.
Âm Hiển Hạc giơ ngang kiếm đứng bên phải, hai mắt hiện ra thần sắc bi phẫn rồi trở nên hiền hòa. Rồi càng lúc càng mờ.
Trong khoảnh khắc này Từ Tử Lăng đối diện với Hứa Khai Sơn.
Vẻ mặt Hứa Khai Sơn lầm lì, y đứng vững tựa như núi. Gió tuyết không ngừng thổi vào cửa sổ, bốn người trong quán đứng yên hệt như bốn pho tượng, thời gian như ngừng lặng.
Tiếng ngâm nhỏ phát ra từ miệng của Hứa Khai Sơn, phá vỡ sự tĩnh lặng trong quán, chỉ nghe y niệm rằng: “Sơ tế vị hữu thiên địa, đãn thù minh ám, ám ký xâm minh, tư tình trì trục. Minh lai nhập ám, ủy chất thôi di. Thánh Giáo cố nhiên, tức vọng vi chân, thục cảm văn mệnh, cầu giải thoát duyên. Giáo hóa sự tất, chân vong quy căn, minh ký quy vu Đại Minh ám diệc quy vu tích ám. Nhị tông các phục, lưỡng giả giao quy.”
Niệm xong bật cười ha hả, trở tay vỗ một chưởng lên trán đánh bốp một tiếng, tiếng xương cốt vỡ vụn, sau đó liền ngã xuống, “rầm” một tiếng vang tại đương trường, vậy là nhất đại ma quân đã tự sát lìa đời.
o0o
Từ Tử Lăng, Khả Đạt Chí và Âm Hiển Hạc chôn thây Hứa Khai Sơn trong rừng tuyết, tuyết vẫn không ngừng rơi, chỉ trong chớp mắt đã phủ trăng ngôi mộ, chẳng còn chút dấu vết gì.
Khả Đạt Chí nói: “Theo lệ của chúng ta, lẽ ra phải phơi xác hắn ngoài đồng hoang làm mồi cho sói hoang. Cả đời hắn làm toàn chuyện xấu xa, chết đi ít nhất cũng làm việc có ích cho bầy sói!”
Âm Hiển Hạc trầm giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”
Ba người xoay lưng bỏ đi, bước trên con đường cái quan tiến về Trường An, đạp tuyết đi tới.
Khả Đạt Chí nói: “Vào thành có cần ta giúp đỡ không? Bây giờ thành môn Trường An đang rất căng thẳng.”
Từ Tử Lăng lắc đầu nói: “Cứ để bọn ta tự nghĩ cách, tốt nhất đừng để người khác biết bọn ta có quan hệ gì với ngươi, điều đó đối với ngươi chỉ có hại thôi.”
Khả Đạt Chí im lặng hồi lâu, thở dài: “Nếu có thể, ta mong Tử Lăng hủy bỏ chuyến đi đến Trường An.”
Từ Tử Lăng trong lòng chấn động, chắc chắn Khả Đạt Chí là kẻ chủ chốt đối phó với Lý Thế Dân, cho nên biết toàn bộ kế hoạch ám sát Lý Thế Dân, bởi vậy không muốn gã đến Trường An. Không thể tưởng được sắp phải trở thành đối thủ của Khả Đạt Chí, trong lòng gã thấy áy náy, nhưng không có sự lựa chọn nào khác.
Khả Đạt Chí đương nhiên sẽ không hoài nghi hắn trong tình huống Khấu Trọng và Lý Thế Dân không đội trời chung mà trong lòng vẫn có ý giúp Lý Thế Dân, nhưng gã lại không đành giấu ý nghĩ thật sự của mình, đối xử như thế với Khả Đạt Chí khiến gã thấy áy náy, nói không ra lời.
Lánh qua một bên, Âm Hiển Hạc nói: “Tử Lăng đến Trường An với ta vì muốn dò hỏi tung tích của xá muội.”
Khả Đạt Chí nhẹ nhõm nói: “Sao không nói sớm, để ta nghi thần nghi quỷ.”
Từ Tử Lăng càng thấy bất an, lại chẳng biết nói gì nữa.
Khả Đạt Chí mỉm cười: “Mong Tử Lăng gửi lời thăm của ta đến Thiếu soái, nói cho hắn hay rằng cho đến giờ phút này Khả Đạt Chí vẫn coi hắn là bằng hữu tốt nhất. Khả Đạt Chí phải đi trước một bước, hy vọng tại Trường An không đụng đầu cùng Tử Lăng, bởi vì không biết lúc đó mọi người là địch hay bạn. Ta đi đây!”
Nói xong không quay đầu lại lướt thẳng về phía trước, khuất dạng trong gió tuyết.
o0o
Mặt trời dần khuất núi, để lại ánh nắng yếu ớt trong trời chiều, Tống Khuyết và Khấu Trọng đứng trước sơn môn của Tịnh Niệm Thiền Viện.
Tuyết đã ngừng rơi từ khi họ bỏ bè lên bộ, sương trắng phủ khắp mặt đất hệt như nối trời và đất lại với nhau, cây cối bên đường như mặc áo tuyết, dưới đất tuyết lên đến tận hông, khiến người bình thường nửa bước cũng khó đi.
Khấu Trọng đưa mắt nhìn quanh, rừng tuyết mênh mông, khắp nơi đều là băng tuyết, ánh nắng chiều như lấp lánh trong mắt gã, biến hóa vô cùng, đẹp đến khiến người ta phải nín thở.
Từ khi tĩnh tọa tỉnh dậy tới giờ, Tống Khuyết chưa nói qua nửa lời, thần thái xem ra rất nhàn nhã, nhưng Khấu Trọng thì vẫn hoài nghi ông vẫn còn nhớ đến Phàn Thanh Huệ không ngớt, không khỏi vì ông lo lắng phi thường.
Tống Khuyết bắt tay sau lưng đi qua lớp cửa thứ nhất có tấm bảng đề “Tịnh Niệm Thiền Viện” bước lên bậc đá dẫn lên đỉnh núi cheo leo.
“Boong! Boong! Boong!”
Tiếng chuông du dương từ trên núi vọng đến, tựa như biết rằng Tống Khuyết đại giá quang lâm.
Khấu Trọng đi theo sau Tống Khuyết, ngửa cổ nhìn tháp Phật và lầu chuông ẩn hiện trên núi tuyết, liền nhớ đến tình cảnh năm xưa cùng Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn đến lấy cắp Hòa Thị Bích, cảnh tượng ấy vẫn in sâu trong lòng gã như vừa mới xảy ra, thế mà nay việc người việc đời đã thay đổi mấy phen. Lúc ấy tranh đấu ngươi sống ta chết, thiên hạ ngắm nghía những cái mà Vương Thế Sung cùng Lý Mật đã cùng dựng nên.
Lớp cửa thứ hai hiện ra trước mắt.
Tống Khuyết ngừng bước, đọc đôi liễn khắc trên hai cây trụ trước phật đường: “Trống chiều chuông sớm đánh thức khách danh lợi thế gian, Tiếng kinh hiệu Phật gọi người mê trong biển khổ quay về. Hay lắm! Hay lắm! Nhưng thân đã xa vào biển khổ, người ngòai cuộc cũng như người trong cuộc ai có thể may mắn tránh khỏi? Đã là chúng sinh thì đều khổ như nhau!”
Trong lòng Khấu Trọng chấn động, dường như Tống Khuyết đang có tâm sự, là ông vẫn chưa thóat khỏi biển khổ, vẫn còn đau lòng vì Phàn Thanh Huệ, bởi vậy trận chiến này thắng hay thua không nói cũng biết.
Lần đầu gã cảm thấy bản thân mình phát sinh cảm giác không ưa Phàn Thanh Huệ, việc này cũng giống như nếu Sư Phi Huyên bảo Từ Tử Lăng đi quyết chiến với người khác, nỗi khó chịu trong lòng gã không khó tưởng tượng.
Tống Khuyết lại bước lên bậc đá, đợi Khấu Trọng đuổi đến bên mình, ông vừa đi vừa mỉm cười nói: “Ta đã một phen khổ công nghiên cứu tư tưởng của hai nhà Phật Đạo, cảnh giới tối cao nhất của Phật môn là niết bàn, của Đạo Gia là bạch nhật phi thăng. Phật môn trọng tâm, lập địa thành Phật; Đạo gia luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư, luyện thư hợp đạo, xem thân mình là chiếc bè vượt qua biển khổ, bị những kẻ không hiểu ý nghĩa này trong Phật môn mỉa mai là ma giữ xác. Trên thực tế bạch nhật phi thăng trong Đạo gia và tích thân thành Phật của Phật môn tựa như khác nhau mà lại là một. Trong quá trình tu đạo của Phật môn, tâm và thân đều quan trọng, Ninh Đạo Kỳ tuy là đại diện của Đạo gia, nhưng thực sự đã nắm được sở trường của hai nhà Phật Đạo cho nên Tán thủ bát quái của ông ta xem trọng đạo ý thiền cảnh, vượt hơn hẳn các loại võ học ở cõi tục.”
Khấu Trọng đã từng giao thủ với Ninh Đạo Kỳ, gật đầu đồng ý nói: “Chữ nào của Phiệt chủ cũng chứa huyền cơ, năm xưa tiểu tử đã từng giao phong với ông ta, cả quá trình cứ như trong một cơn mộng, nơi nào cũng gặp được đạo ý thiền cảnh, thật sự rất tuyệt vời.”
Tống Khuyết đến khoảng sân rộng trước thiền viện, tòa đại điện như dát bạc đứng sừng sững trước mắt, chẳng thấy bóng người, tuyết phủ kín mặt đất, nhưng chẳng có dấu chân. Ông từ tốn nói: “Đối với Ninh Đạo Kỳ nhục thân rất quan trọng, là bằng chứng duy nhất chứng minh ông ta thành tiên thành Phật, nếu nhục thân bị phá, quá trình luân hồi chuyển thế phải bắt đầu lại từ đầu, cho nên trận chiến này ông ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không hề do dự. Tiểu Trọng có hiểu ý ta không?”
Khấu Trọng cười khổ nói: “Tiểu tử đã hiểu!”
Tống Khuyết điềm đạm nói: “Cho nên chúng ta một khi động thủ giao phong, chỉ khi nào một bên chết đi thì cuộc chiến mới kết thúc, hơn nữa cần phải trong lòng không được lo nghĩ gì, phải dồn đối phương vào chỗ chết. Nhưng một lòng muốn giết chết đối phương thật sự là điều tệ hại trong võ đạo, cần phải có ý niệm vô tử vô sinh, vô thắng vô bại, đó là cảnh giới cần phải đạt tới, tột đỉnh của đạo, các tình huống trong đó vi diệu lạ thường, dẫu cho ta hay Ninh Đạo Kỳ cũng khó đoán được tình hình thực sự.”
Khấu Trọng ngạc nhiên nói: “Như thế há chẳng phải quá mâu thuẫn hay sao?”
Tống Khuyết ngửa mặt cười rằng: “Có mâu thuẫn gì đâu, chả lẽ ngươi quên rằng ngoài xá đao còn có vật gì khác sao? Nếu có sinh tử thắng bại, trong lòng có vật, chi bằng ta lập tức xuống núi để khỏi mất mặt.”
Khấu Trọng giật mình nói: “Tiểu tử hiểu rồi!”
Ngay lúc này, hắn hiểu rõ không còn nghi ngờ gì nữa, cảm nhận được Tống Khuyết đã vứt bỏ hết tất cả để lập địa thành Phật, đi vào cõi xá đao, vào cảnh giới chí cao.
Tống Khuyết vui vẻ nói: “Bây giờ Thiếu soái đã nhận được hết chân truyền Thiên Đao tâm pháp của ta, ta sẽ nói ra chỗ Thiếu soái chưa bằng ta, sau khi đắc đao thì phải vong đao, đó chính là Tống Khuyết của bây giờ.”
Khấu Trọng hỏi lại: “Vong đao?”
Tống Khuyết cao giọng nói: “Tống Khuyết ở đây, mời Đạo Kỳ huynh chỉ giáo!”
Thanh âm truyền ra xa, chấn động đến từng ngóc ngách của tòa sơn tự.
o0o
Gió lạnh thổi vù vù, thành Trường An hùng vĩ chỉ còn lờ mờ trong gió tuyết cuồng nộ, tuyết rơi xuống như hàng ngàn hàng vạn cây kim châm, phương hướng vô định, lướt theo gió rơi về bên tây, lúc rơi về bên đông, khiến người ta khó mở mắt.
Từ Tử Lăng và Âm Hiển Hạc đứng trên ngọn núi, nhìn Trường An ở xa xa, mỗi người đều theo đuổi ý nghĩ riêng.
Chuyện đầu tiên sau khi vào thành đương nhiên là đi tìm Kỷ Thiến để hỏi rõ ràng, tiếp theo Từ Tử Lăng sẽ gặp mặt Lý Thế Dân thông qua Lý Tịnh, hậu quả ra sao thì không thể nào đoán được.
Đã đến nước này, gã cũng không biết Lý Thế Dân có còn xem gã là bạn hay không, liệu hắn có tin tưởng vào lời gã nói hoặc nghe theo lời khuyên của hắn hay không.
Giọng nói của Âm Hiển Hạc vang lên bên tai gã, tạm át hẳn tiếng gió tuyết rít gào: “Trận gió tuyết lớn này có lợi cho chúng ta lẻn vào Trường An, chúng ta sẽ vào thành bằng cách nào?”
Từ Tử Lăng nói: “Có gió tuyết hay không cũng chẳng sao, bởi vì chúng ta sẽ vào thành bằng địa đạo.”
Âm Hiển Hạc ngạc nhiên, Từ Tử Lăng tuy đã từng nhắc đến con đường bí mật vào thành, nhưng chưa hề tiết lộ chi tiết.
Từ Tử Lăng giải thích: “Dương Công Bảo Khố chẳng những trong kho có kho, mà còn có thật và giả, kho giả đã bị Lý Uyên phát hiện, kho thật chỉ có chúng ta biết, địa đạo nối liền với kho thật có thể dẫn ra ngoài thành, nằm trong chỗ um tùm của khu rừng tuyết sau lưng chúng ta đây.”
Âm Hiển Hạc giật mình nói: “Chả lẽ các người đi vòng Hán Trung, thì ra là muốn tránh Lạc Dương đánh thẳng đến Trường An.”, rồi cảm động nói: “Tử Lăng xem ta là hảo bằng hữu, chỉ vì muốn ta vào thành an toàn mà không ngại tiết lộ bí mật to lớn bằng trời này.”
Từ Tử Lăng mỉm cười: “Chúng ta đều là huynh đệ, lẽ nào không tin ngươi, huống chi tác dụng của bảo khố đã không còn, Khấu Trọng muốn được thiên hạ thì trước tiên phải đạp bằng phương Nam, đánh thẳng xuống Lạc Dương, làm gì đã có cơ hội nhập quan.”
Âm Hiển Hạc nói: “Tử Lăng đang đợi gì thế?”
Từ Tử Lăng lãnh đạm nói: “Ta đang đợi thời khắc Kỷ Thiến đến đổ trường, lúc đó chỉ cần chúng ta đi lòng vòng Minh Đường Oa, hoặc Lục Phúc đổ quán là sẽ gặp được nàng.”
Âm Hiển Hạc nói: “Thì ra nàng là người mê cờ bạc.”
Từ Tử Lăng lắc đầu: “Nàng mê cờ bạc là vì đối phó với Trì Sanh Xuân, đến bây giờ ta vẫn không hiểu làm sao nàng biết Trì Sanh Xuân là người của Hương gia, đợi lát nữa ta sẽ hỏi rõ ràng.”
Âm Hiển Hạc nói: “Tử Lăng định xuất hiện ở Trường An với thân phận gì?”
Từ Tử Lăng nói: “Ta định dùng thân phận thật, ngươi cảm thấy thế nào? Dẫu sao ở Trường An cũng ít người biết thân phận thật của ta. Nhưng muốn Kỷ Thiến tin lời chúng ta thật không dễ. Có thể vì trải nghiệm đáng sợ của nàng khi còn nhỏ, nàng rất e dè người lạ.”
Âm Hiển Hạc nói: “Đối với nàng, Tử Lăng là người lạ sao?”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Cũng rất khó nói! Nhưng phải xem tâm trạng của nàng.”
Âm Hiển Hạc lo lắng nói: “Vậy thì làm sao?”
Từ Tử Lăng nói: “Trước tiên chúng ta phải tìm cách cho nàng ngồi xuống nói chuyện, sau đó đi thẳng vào đề, xem thử phản ứng của nàng rồi tùy cơ ứng biến. Ôi! Không giấu gì Hiển Hạc, đây là cách tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra.”
Âm Hiển Hạc hai mắt lộ vẻ kiên định, nói: “Cứ thế mà làm!”
Từ Tử Lăng lo ngại nói: “Không còn sợ sao?”
Âm Hiển Hạc lắc đầu, nói như chém đinh chặt sắt: “Đúng thế! Trong lòng ta không còn sợ chút gì cả, dù điều nàng nói ra có đáng sợ đến mức nào, ta cũng sẽ dũng cảm đối mặt, huống chi được mất vẫn chưa biết kia mà.”
Từ Tử Lăng nói: “Có lẽ chuyện treo thưởng tìm người đã có hiệu quả, Tiểu Kỷ đang đợi huynh trở về Bành Lương đoàn tụ.”
Âm Hiển Hạc thẫn thờ nói: “Bây giờ ta chỉ nghĩ đến Kỷ Thiến.”
Từ Tử Lăng vỗ vai hắn: “Vậy chúng ta lập tức đi gặp Kỷ Thiến.”
Hai người xoay lưng lẩn vào rừng tuyết.

Hồi trước Hồi sau

Bán sạc cáp, linh kiện máy tính
Anh em cùng cài Pi Network đào tiền ảo nhé, nhập mã mời "kiemhieptruyen" lấy ngay 1 Pi.
Trước khi thanh toán tiền mua hàng thì nhấn hộ dùm mình link nầy nhé: shopee ở đây còn lazada ở đây.