Ngọc thanh đình - Hồi 02

Ngọc thanh đình - Hồi 02

Niểu hùng tranh cướp
Hiệp khách truy tìm

Ngày đăng: 22-02-2014
Tổng cộng 4 hồi
Đánh giá: 8.1/10 với 21957 lượt xem

Tra Tứ vừa được tin báo, vội phóng ngựa tới ngay.
Bảy hôm trước y điều tra một vụ án, gặp một con “Tử Vong điểu” ngoài thành, bị cánh sắt của nó chém vào đùi bị thương, đến nay vẫn chưa lành.
Y vốn có thể ngồi kiệu mà tới, nhưng ngồi kiệu làm sao nhanh bằng cưỡi ngựa.
Cùng tới với y có hai ngỗ công già giàu kinh nghiệm và một đám đông bổ khoái.
Nhìn thấy khuôn mặt Phan Thừa Phong, Tra Tứ bất giác la hoảng một tiếng “Thuốc độc lợi hại thật!”
Đinh Thiếu Bạch gật đầu nói “Đúng là lợi hại, tuy y phát giác được là bị trúng độc, nhưng không nói ra được tiếng nào”.
Tra Tứ cau mày nói “Tại sao lại thế?”
Đinh Thiếu Bạch cười gượng nói “Lúc vào đây y còn khỏe khoắn, ngồi xuống xong cũng không có gì bất ổn, nhưng gọi một bình rượu, vừa uống được hai chén thì hai tay ôm bụng, kêu lên một tiếng kỳ quái, quay tròn mấy vòng rồi ngã xuống đất biến thành thế này”.
Tra Tứ hỏi “Ngoài bình rượu ra, trước đó y có ăn uống thức gì khác không?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Không”.
Tra Tứ nói “Toàn bộ hiện trường vẫn được giữ nguyên chứ?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Không sai”.
Tra Tứ hỏi “Còn người?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Chưa cho ai rời đi cả, nhưng có cho một người vào”.
Tra Tứ hỏi “Ai?”
“Ta!”, một người trung niên thân hình cao lớn ứng tiếng trả lời, bước lên hai bước.
Đinh Thiếu Bạch nói “Y là lão bản ở đây”.
Tra Tứ ánh mắt di chuyển, nhìn chằm chằm vào người trung niên ấy, nói “Vu Lượng?”
Người trung niên ấy gật đầu, nói “Đúng thế, Tra đại nhân biết ta à?”
Tra Tứ nói “Ta chỉ biết lão bản quán rượu Bất Túy Vô Quy là Vu Lượng”.
Vu Lượng cười một tiếng nói “Ủa?”
Y là một trong Tứ đại Kim cương thủ hạ của Đỗ Bá, nghe nói không những có sức khỏe mà còn có mưu trí, gặp việc tự nhiên trấn tĩnh hơn Thạch Dũng rất nhiều.
Tra Tứ hỏi ngay “Trước khi xảy ra chuyện ngươi đang ở đâu?”
Vu Lượng nói “Trong một gian ở sòng bạc xem người ta đánh bạc”.
Tra Tứ hỏi “Tại sao ngươi biết ở đây xảy ra chuyện này?”
Vu Lượng nói “Có người nhìn thấy một người bổ khoái cầm đao đứng ở cổng quán rượu, nên chạy tới cho ta biết”.
Tra Tứ hỏi “Ngươi có quen Phan Thừa Phong không?”
Vu Lượng nói “Có”.
Tra Tứ hỏi “Từ lúc nào?”
Vu Lượng nói “Nửa tháng trước đây”.
Tra Tứ hỏi “Ở đâu?”
Vu Lượng nói “Ở đây”.
Tra Tứ hỏi “Trước đó ngươi hoàn toàn không quen y à?”
Vu Lượng nói “Ờ”.
Tra Tứ hỏi “Căn cứ vào tin tức ta điều tra được, trong nửa tháng nay, ngoài hôm Nguyệt Hoa hiên bị cướp, ngày nào y cũng tới quán rượu này của ngươi uống rượu”.
Vu Lượng nói “Ta không để ý”.
Tra Tứ hỏi “Y tới đây làm gì?”
Vu Lượng nói “Ta cũng không rõ, có khi vì thích rượu thịt ở đây”.
Tra Tứ hỏi “Chứ không phải vì ở đây có người thu mua những tang vật phạm pháp mà có nên y tới đây bàn bạc giá cả sao?”
Vu Lượng kinh ngạc nói “Ta không hiểu rõ lời của Tra đại nhân”.
Tra Tứ hỏi “Nhưng ở đây có rất nhiều sự tình mà ta hiểu rất rõ, tuy trước nay vẫn không tìm được chứng cứ, nhưng chỉ cần ta chịu tìm thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra thôi”.
Vu Lượng im bặt.
Tra Tứ quay lại phân phó hai người ngỗ công “Các ngươi lập tức khám nghiệm cẩn thận thi thể Phan Thừa Phong, cả rượu trong cái bình và cái chén vỡ dưới đất nữa”.
Hai người ngỗ công lập tức bắt đầu công việc.
Tra Tứ lại hỏi Đinh Thiếu Bạch “Ai mang bình rượu ấy ra cho y?”
Thạch Dũng lập tức thở dài một tiếng.
Ánh mắt của Tra Tứ lập tức chuyển qua mặt Thạch Dũng “Là ngươi à? Tốt lắm”.
Thạch Dũng bất giác hỏi “Tốt lắm cái gì?”
Tra Tứ nói “Theo chỗ ta biết, trước nay trong chuyện mua bán những tang vật phạm pháp mà có đều do ngươi ra mặt, đã mấy lần ta suýt bắt được ngươi, nhưng sau cùng vì không đủ chứng cứ nên không thể không bỏ qua cho ngươi đó thôi”.
Thạch Dũng cười cười nói “Thật ra đó đều là hiểu lầm”.
Tra Tứ cũng cười cười nói tiếp “Nhưng lần này thì tốt rồi, chỉ cần khám nghiệm ra trong rượu hay trong chén có thuốc độc thì ta có thể mời ngươi vào nhà lao ngồi chơi rồi”.
Nói xong câu ấy, y cười rất vui vẻ.
Thạch Dũng thì không cười nổi.
Bất kể khám nghiệm ra trong rượu, trong bình hay trong chén có thuốc độc, thì đúng là Tra Tứ có thể tống y vào nhà lao.
Không ai thích ngồi trong nhà lao, y cũng thế.
Y lại thở dài một tiếng, nói “Ta...”.
Tra Tứ hỏi “Tại sao ngươi hạ độc giết y?”
Thạch Dũng thở dài nói “Chuyện đó hoàn toàn không có quan hệ gì với ta”.
Tra Tứ nói “Chẳng lẽ Đinh Thiếu Bạch hoa mắt nhìn lầm à?”
Thạch Dũng nói “Y không nhìn lầm, đúng là ta mang rượu ra cho Phan Thừa Phong”.
Tra Tứ nói “Trong quán có bấy nhiêu người làm, dường như không cần phải chính ngươi ra phục vụ y”.
Thạch Dũng nói “Ta thấy y là khách quen, dù sao cũng đang rảnh rỗi, nên tiện tay mang bình rượu ấy ra cho y, nói chuyện với y vài câu, chứ hoàn toàn không biết trong bình rượu có thuốc độc”.
Tra Tứ nói “Thật à?”
Thạch Dũng nói “Ta có thể phát thệ”.
Tra Tứ lại cười, cười tới mức vô cùng đáng ghét, nói “Phát thệ cũng vô ích, nếu quả thật chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, thì ngươi chỉ cần hy vọng trong bình rượu không có thuốc độc, trong chén trong rượu cũng không có, nếu không ta không mời ngươi vào nhà lao không xong”.
“Xem ra ta chỉ còn hy vọng như thế thôi”, Thạch Dũng cười gượng.
Cũng chỉ còn cách cười gượng.
* * * * *
Thạch Dũng lại hoàn toàn không thất vọng.
Phan Thừa Phong đúng là trúng độc mà mất mạng.
Nhưng thuốc độc hoàn toàn không phải trong rượu, cũng không phải trong bình, trong chén.
Tra Tứ hiện tại lại không cười nổi, y nhìn chằm chằm vào hai người ngỗ công, hỏi “Rốt lại các ngươi kiểm nghiệm rõ ràng chưa hả?”
Hai người ngỗ công đồng thanh nói “Chúng tôi đã kiểm nghiệm hai ba lượt rồi”.
Tra Tứ hỏi “Trên người có dấu vết bị ám khí tẩm độc đánh trúng không?”
Một người ngỗ công lắc đầu nói “Toàn thân trên dưới đều không bị tổn thương chỗ nào”.
Tra Tứ cau mày nói “Vậy thì thuốc độc từ đâu tới? Chẳng lẽ vốn đã tồn tại trong bụng y, lúc ấy mới phát tác à?”
Đinh Thiếu Bạch bên cạnh ứng tiếng nói “Theo tình hình lúc trúng độc mà nhìn, cũng không phải không có khả năng ấy”.
Tra Tứ nói “Nói thế thì chẳng lẽ y tự sát?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Bổ đầu cho rằng không có khả năng ấy à?”
Tra Tứ nói “Tuyệt đối không có khả năng ấy, nếu y hoàn toàn không phải là phi tặc Ngọc Thanh Đình thì căn bản không cần phải tự sát, còn nếu đúng thế thì càng không có lý do gì mà tự sát vào lúc này”.
Đinh Thiếu Bạch gật đầu nói “Một tên cướp vừa cướp được sáu viên kim cương quả thật không có lý do gì mà tự sát”.
Y ngẫm nghĩ rồi chợt hỏi “Có thể nào y chỉ là đồng đảng của Ngọc Thanh Đình, vì chúng ta giám thị y quá chặt chẽ, Ngọc Thanh Đình lo y tiết lộ bí mật, hạ độc giết y để diệt khẩu không?”
Tra Tứ nói “Nói như thế thì y đã chết ở phủ Đại Danh từ hai năm trước rồi”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Huống hồ các ngươi giám thị y chặt chẽ như thế, thì chất độc từ đâu tới chứ?”
Đinh Thiếu Bạch đang định nói gì đó, Tra Tứ đã nói tiếp “Lần này xem ra chúng ta lại phải làm phiền một người rồi”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Thẩm đại hiệp?”
Tra Tứ gật đầu nói “Với kinh nghiệm giang hồ của y, có lẽ sẽ tìm ra được nguyên nhân thật sự về cái chết của Phan Thừa Phong”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Để ta đi một chuyến, mời Thẩm đại hiệp tới vậy”.
Tra Tứ nói “Tốt lắm”.
Đinh Thiếu Bạch xoay người chạy đi.
Tra Tứ ánh mắt lại rơi lên mặt Thạch Dũng.
Thạch Dũng đều nghe thấy lời họ trò chuyện, trên mặt lại có nét tươi cười.
Tra Tứ nhìn chằm chằm vào Thạch Dũng, nói “Ngươi lại không thất vọng”.
Thạch Dũng nói “Tra đại nhân, chắc ngươi thất vọng lắm phải không?”
Tra Tứ hừ lạnh một tiếng, nói “Ngươi cũng đừng quá đắc ý”.
Thạch Dũng nói “Tra đại nhân vẫn nghi ngờ ta à?”
Tra Tứ nói “Trước khi Phan Thừa Phong bị thuốc độc phát tác mà chết, ngươi là người cuối cùng tiếp cận với y”.
Thạch Dũng nói “Nhưng trong rượu, trong bình, trong chén đều không tìm ra thuốc độc”.
Tra Tứ nói “Thuốc độc không nhất định phải nằm trong ba món ấy, cách thức hạ độc vốn có rất nhiều”.
Thạch Dũng cười gượng nói “Tại sao ta lại phải hạ độc giết y ở đây?”
Tra Tứ nói “Đây chưa chắc là ý của ngươi”.
Vu Lượng nói chen vào “Ta cũng không có lý do gì mà phải hạ độc giết y”.
Tra Tứ chợt hỏi “Nguyệt Hoa hiên bị mất sáu viên kim cương, chuyện ấy chắc các ngươi phải biết”.
Vu Lượng nói “Chuyện ấy đã đồn đại khắp cả Dương Châu”.
Tra Tứ nói “Đương nhiên các ngươi cũng hiểu rõ giá trị của kim cương”.
Vu Lượng nói “Ờ”.
Tra Tứ nói “Nếu Phan Thừa Phong đem sáu viên kim cương ấy bán cho các ngươi, các ngươi lại không lấy đâu ra bấy nhiêu tiền, vậy thì làm sao là tốt?”
Vu Lượng nói “Đương nhiên tốt nhất là không mua”.
Tra Tứ nói “Ta lại thấy cách tốt nhất là giết chết y, chiếm sáu viên kim cương ấy làm của mình”.
Vu Lượng nói “Đó là Tra đại nhân ngươi thấy như thế thôi”.
Thạch Dũng nói tiếp “Tra đại nhân đã thấy như thế là tốt nhất, sao không ra tay hành động”.
Tra Tứ hững hờ cười một tiếng, nói “Ngươi càng lúc càng biết nói chuyện đấy”.
Thạch Dũng cười nói “Quá khen”.
Vu Lượng khẽ quát “Thạch Dũng im ngay, Tra đại nhân thân làm Bổ đầu, lẽ nào lại làm chuyện ấy”.
Thạch Dũng vẫn không im ngay, nói tiếp “Chúng ta cũng không làm, vì tuy chúng ta không phải là người của quan phủ nhưng cũng là lương dân tuân thủ pháp luật”.
Tra Tứ cười cười nói “Ngươi có thể nói ra câu ấy, ta quả thật vô cùng khâm phục”.
Thạch Dũng nói “Khâm phục cái gì?”
Tra Tứ nói “Tự nhận là lương dân tuân thủ pháp luật mà mặt không hề biến sắc”.
Thạch Dũng im bặt, khuôn mặt dường như hơi đỏ lên.
Vu Lượng lập tức nói “Nếu bọn ta hạ độc giết chết Phan Thừa Phong thì sáu viên kim cương kia ắt phải ở đây, Tra đại nhân cứ việc sai thủ hạ khám xét thật kỹ một phen”.
Tra Tứ nói “Nếu cần thiết như thế, nhất định ta sẽ làm mà”.
Vu Lượng nói “Tra đại nhân còn chờ gì nữa?”
Tra Tứ nói “Chờ xác định nguyên nhân thật sự về cái chết của Phan Thừa Phong”.
Vu Lượng nói “Vẫn chưa xác định được à?”
Tra Tứ nói “Thủ đoạn của người giang hồ sử dụng, có lúc phải tìm một người giang hồ tới điều tra giúp, mới có thể xác nhận”.
Vu Lượng nói “Mới rồi dường như Tra đại nhân sai Đinh phó bổ đầu đi mời một vị Thẩm đại hiệp tới”.
Tra Tứ nói “Ngươi cũng nghe thấy mà”.
Vu Lượng nói “Tai ta trước nay rất tốt, chỉ không biết đó là vị Thẩm đại hiệp nào”.
Tra Tứ nói “Ngươi cho là vị nào?”
Vu Lượng sửng sốt nói “Chẳng lẽ là... Thẩm Thăng Y?”
Tra Tứ nói “Đúng thế”.
Vu Lượng nói “Y vẫn chưa rời khỏi Dương Châu à?”
Tra Tứ nói “Ngươi hy vọng y đã rời khỏi à?”
Vu Lượng nói “Y rời đi hay chưa đối với ta cũng chẳng có quan hệ gì”.
Thạch Dũng tiếp lời “Cái chết của Phan Thừa Phong cũng không có quan hệ gì với bọn ta, nên cho dù Thẩm Thăng Y tới đây bọn ta cũng không sợ sệt gì”.
Vu Lượng nói “Chỉ hy vọng mắt y không có vấn đề gì, nếu không không có thuốc độc lại nhìn ra là có thuốc độc, thì bọn ta thê thảm đấy”.
Tra Tứ nói “Ngươi yên tâm, mắt y trước nay rất tốt”.
“Hy vọng là thế”, Vu Lượng cười một tiếng.
Tra Tứ nhìn thấy rất rõ, trong lòng bất giác nảy ý ngờ vực.
... Chẳng lẽ cái chết của Phan Thừa Phong quả thật không có quan hệ gì với y sao?
* * * * *
Vu Lượng cũng không thất vọng.
Phán đoán của Thẩm Thăng Y hoàn toàn giống như hai người ngỗ công, trên đường đi Đinh Thiếu Bạch đã kể lại tỉ mỉ toàn bộ sự tình cho y nghe.
Cho nên y tới nơi không hỏi han gì cả, lập tức kiểm nghiệm xác Phan Thừa Phong.
Thời gian y mất cũng không ít hơn so với hai người ngỗ công.
Sau khi khám nghiệm tỉ mỉ thi thể Phan Thừa Phong, y lại kiểm tra cái bình rượu và cái chén.
Tất cả mọi người đều nín thở trố mắt, cả Tra Tứ cũng không phải là ngoại lệ.
Cho đến khi y buông bình chén xuống, ngồi xuống một cái ghế bên cạnh, Tra Tứ mới thở hắt ra một tiếng, nói “Thẩm huynh có phát hiện được gì không?”
Thẩm Thăng Y nói “Trong rượu không có độc, trong bầu trong chén cũng thế”.
Tra Tứ nói “Còn trên thi thể...”
Thẩm Thăng Y nói “Hoàn toàn không bị ám khí tẩm độc đả thương”.
Tra Tứ hỏi riết “Vậy thuôc độc từ đâu tới?”
Thẩm Thăng Y nói “Nếu không phải là y uống thuốc độc tự sát, thì ắt chất độc đã sớm có trong cơ thể của y rồi”.
Tra Tứ siết chặt nắm tay, quay lại trừng mắt nhìn hai người Vu Lượng Thạch Dũng, cười nhạt một tiếng, nói “Vận khí của các ngươi quả thật không kém đâu”.
Vu Lượng nói “Là nhờ phúc khí của Tra đại nhân thôi”.
Thạch Dũng lại nói “Tra đại nhân mà muốn bắt ta vào nhà lao, xem ra lại phải tìm cơ hội khác rồi”.
Tra Tứ nói “Trừ phi từ nay trở đi ngươi quả thật tuân thủ pháp luật, nếu không sớm muộn gì ta cũng sẽ có cơ hội mời ngươi vào nhà lao ngồi thôi”.
Thạch Dũng nói “Tra đại nhân chiếu cố như thế, cho dù ta vốn là một kẻ xấu xa, từ nay trở đi nếu không rửa mặt thay lòng, sửa bỏ lỗi trước cũng không xong”.
Tra Tứ hừ lạnh một tiếng, quay qua hỏi Thẩm Thăng Y “Theo ngươi thấy loại thuốc độc ấy đã tồn tại trong cơ thể y từ lúc nào?”
Thẩm Thăng Y nói “Theo chỗ ta biết, có một số loại thuốc độc do người ta chế ra thậm chí có thể sau một năm sáu tháng mới phát tác”.
Tra Tứ nói “Ta cũng từng nghe nói, có điều Phan Thừa Phong tựa hồ không phải bị trúng loại thuốc độc ấy”.
Thẩm Thăng Y nói “Đúng ra thì không phải”.
Y quay qua Đinh Thiếu Bạch, hỏi “Trước khi vào quán rượu này, Phan Thừa Phong đã tới những chỗ nào?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Y đã tới Bách Điểu viện, Loạn Chân trai”.
Thẩm Thăng Y nói “Y tới Bách Điểu viện, có phải là tìm Hỷ Thước không?”
Đinh Thiếu Bạch gật đầu nói “Nhưng Hỷ Thước không muốn gặp y, cũng giống như hai hôm trước”.
Thẩm Thăng Y nói “Y trước sau đã tìm Hỷ Thước ba ngày rồi à?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Không sai, nhưng ngày nào Hỷ Thước cũng lấy cớ là có khách để từ chối”.
Thẩm Thăng Y nói “Chứ thật ra thì không phải thế?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Không phải”.
Thẩm Thăng Y nói “Theo chỗ ngươi biết, Hỷ Thước là một người thế nào?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Là một cô gái rất thiện lương, rất ôn nhu”.
Thẩm Thăng Y nói “Vậy tại sao lại vô tình với Phan Thừa Phong như thế?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Chắc là vì vụ án ở Nguyệt Hoa hiên”.
Thẩm Thăng Y nói “Nhưng hiện tại vẫn chưa chứng minh được Phan Thừa Phong chính là Ngọc Thanh Đình”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Có điều con gái nhỏ thường hay sợ chuyện phiền phức”.
“Ờ...”, Thẩm Thăng Y trầm ngâm.
Đinh Thiếu Bạch nói “Có phải Thẩm đại hiệp thấy cô ta đối xử với Phan Thừa Phong như thế có vẻ khả nghi không?”
Thẩm Thăng Y không trả lời, lại hỏi “Còn Loạn Chân trai là nơi nào?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Là một cửa hiệu bán thư họa”.
Thẩm Thăng Y lại hỏi “Cửa hiệu ấy bán thư họa gì?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Thư họa của danh nhân thời cổ, nhưng tất cả đều là giả, giả tới mức đủ để loạn chân”.
Thẩm Thăng Y hỏi “Cho nên gọi là Loạn Chân trai à?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Nghe nói là thế”.
Thẩm Thăng Y nói “Đó là việc làm ăn phạm pháp”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Nhưng Loạn Chân trai làm lại là ngoại lệ”.
Thẩm Thăng Y nói “Ủa?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Vì chủ nhân cửa hiệu Loạn Chân trai ấy không hề giấu diếm sự thật, viết chữ lớn nói rõ những món trong cửa hiệu của y đều là đồ giả”.
Thẩm Thăng Y nói “Nếu đúng như thế thì lại trở thành việc làm ăn chính đáng, cửa hiệu ấy làm ăn khá không?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Không khá, vì bức thư họa nào cũng rất đắt tiền”.
Thẩm Thăng Y nói “Sao thế?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Chủ nhân Loạn Chân trai trước sau vẫn cho rằng mô phỏng một bức thư họa ít nhất phải tốn tinh thần và thời gian gấp mười lần sáng tác một bức mới, bán đắt một chút cũng phải, vả lại nếu không bán thật đắt thì bọn người bất pháp sẽ mua rồi bán ra như thư họa thật, từ đó thủ lợi”.
Thẩm Thăng Y nói “Cũng có đạo lý, chủ nhân cửa hiệu Loạn Chân trai ấy tên gì?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Giả Song Tuyệt, thư họa song tuyệt”.
Thẩm Thăng Y nói “Chắc đó là một cái tên giả”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Chắc là như vậy”.
Thẩm Thăng Y nói “Phan Thừa Phong vào Loạn Chân trai làm gì?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Y nói để xem thư họa trong Loạn Chân trai, trong ba ngày nay bất kể y tới đâu, trước khi bước vào cũng đều quay lại nài nỉ ta vài câu, sau đó nói y vào làm gì, rồi hỏi ta có cho phép không, có cần đi theo bên cạnh giám thị không”.
Thẩm Thăng Y nói “Trong ba hôm nay y phần nhiều tới những nơi nào?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Đều là cửa hiệu châu báu thư họa đồ cổ”.
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi đều không vào theo à?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Không, những cửa hiệu ấy đều hoàn toàn không như quán rượu Bất Túy Vô Quy này, mà nói lại thì bọn ta cũng không thể làm chuyện quá phận như thế được”.
Tra Tứ nói chen vào “Quả thật y rất đáng nghi ngờ, nhưng trước mắt thì không có chút chứng cứ nào”.
Thẩm Thăng Y gật đầu nói “Đối với một người chỉ bị nghi ngờ là tội phạm thì quả thật cũng không thể quá phận”.
Y quay qua Đinh Thiếu Bạch nói “Cho nên các ngươi chỉ còn cách đứng chờ ngoài cửa thôi phải không?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Chỉ còn cách như thế”.
Thẩm Thăng Y nói “Sau khi rời Loạn Chân trai, y đi thẳng tới đây uống rượu à?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Đúng thế”.
Thẩm Thăng Y nói “Trong khoảng thời gian ấy có thấy y có chỗ nào bất ổn không?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Không, chỉ là...”.
Thẩm Thăng Y nói “Chỉ là gì?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Y vào các cửa hiệu khác không bao lâu là ra, nhưng vào Loạn Chân trai thì tới hơn nửa giờ”.
Thẩm Thăng Y nói “Các ngươi ngoài cửa không nhìn thấy tình hình của y trong nhà à?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Vốn nhìn thấy chứ, nhưng y được Giả Song Tuyệt mời vào nội đường thì không nhìn thấy”.
Thẩm Thăng Y nói “Tại sao Giả Song Tuyệt lại mời y vào nội đường?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Lúc ấy họ đều hai tay cầm mấy cuốn trục thư họa, hoặc giả đang trả giá chăng”.
Thẩm Thăng Y lại hỏi “Lúc Phan Thừa Phong rời khỏi Loạn Chân trai có cầm theo thư họa không?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Không”.
Thẩm Thăng Y nói “Chuyện này có vẻ kỳ quái”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Cho nên ta sai Mã Thuận cứ lưu lại ngoài cửa Loạn Chân trai, cẩn thận lưu ý những người ra vào”.
Thẩm Thăng Y nói “Mã Thuận là một trong ba người bổ khoái ngươi mang theo à?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Phải”.
Thẩm Thăng Y nói “Tốt lắm”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Thẩm đại...”
Thẩm Thăng Y ngắt lời, nói “Loạn Chân trai ở đâu?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Trên con phố phía sau Hoa Cận lâu”.
Thẩm Thăng Y cười nói “Thế thì không làm khó ta được rồi”.
Tra Tứ nói “Thẩm huynh định tới đó một phen à?”
Thẩm Thăng Y gật đầu.
Tra Tứ nói “Thế thì bảo Thiếu Bạch dẫn đường cho tiện”.
Thẩm Thăng Y nói “Y còn có chuyện khác phải làm”.
Tra Tứ nói “Ủa?”
Thẩm Thăng Y ngẫm nghĩ rồi hỏi “Phan Thừa Phong ngụ ở chỗ nào?”
Tra Tứ không cần suy nghĩ nói ngay “Phú Quý viện trong khách sạn Đa Phúc, một mình ở cả một khu viện”.
Thẩm Thăng Y nói “Ta cũng biết khách sạn ấy”. Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Hiện tại Tra huynh tính sao?”
Tra Tứ nói “Đưa xác chết về nha môn, lưu lại vài người bổ khoái coi giữ ngoài quán rượu là được”.
Vu Lượng nghe thấy rất rõ, vội nói “Tra đại nhân định lưu lại vài người bổ khoái coi giữ ngoài quán rượu à?”
Tra Tứ nói “Không được sao?”
Vu Lượng xua tay nói “Không phải không được, chỉ là như thế sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới việc làm ăn của sòng bạc”.
Quán rượu Bất Túy Vô Quy ở cửa ra vào của sòng bạc Cát Tường, mấy người bổ khoái canh giữ ngoài quán rượu thì cũng như canh giữ ngoài sòng bạc.
Bất kể là nơi nào, nến ngoài cửa có vài người bổ khoái, thì người muốn vào cũng không khỏi sợ sệt tránh né, nhất là sòng bạc.
Sòng bạc ở Dương Châu tuy hoàn toàn không phải là phạm pháp, nhưng rốt lại cũng là một chuyện không chính đáng.
Huống hồ sòng bạc vốn rất sợ sệt tránh né bổ khoái.
Chẳng trách gì Vu Lượng lại cuống lên.
Tra Tứ lại cười nói “Đây cũng là không còn cách nào, ai bảo Phan Thừa Phong lại bị người ta hạ độc giết chết trong quán rượu này?”
Vu Lượng thở dài nói “Vậy họ sẽ lưu lại trong bao lâu?”
Tra Tứ nói “Ít nhất là đến sau khi tìm ra hung thủ thật sự”.
Vu Lượng nhăn nhó cười nói “Nếu ngươi chịu giải tán họ, thì có muốn ta vào nhà lao ngồi cũng được”.
Tra Tứ nói “Ủa?”
Vu Lượng nói “Gần đây lão đương gia tâm tình không hay lắm, ta quả thật không muốn chọc giận y vào lúc này”.
Tra Tứ nói “Người thì không phải ngươi giết, Đỗ Bá làm sao trách ngươi được, mà nói lại ngươi là kẻ thân tín của y, cho dù tức giận tới mức nào y cũng không giết ngươi đâu”.
Vu Lượng giẫm chân thở dài.
* * * * *
Khi mọi người rời khỏi quán rượu Bất Túy Vô Quy, màn đêm đã buông xuống.
Vòng qua một góc phố, Đinh Thiếu Bạch không nhịn được nữa, hỏi “Thẩm đại hiệp, ta còn có chuyện gì phải làm thế?”
Thẩm Thăng Y nói “Không phải ngươi đã nói với ta là bọn Vu Lượng ngầm mua bán những tang vật phạm pháp mà có sao?”
Đinh Thiếu Bạch nói “Đó là sự thật, chỉ là lần nào mua vào họ cũng bí mật đưa đi ngay, nên đến hiện tại bọn ta vẫn không tìm được chứng cứ để bắt giữ họ”.
Thẩm Thăng Y nói “Nếu không có chuyện gì, Phan Thừa Phong cũng không liên tiếp mười mấy ngày đều tới quán rượu nhỏ Bất Túy Vô Quy mà uống rượu đâu”.
Đinh Thiếu Bạch gật đầu nói “Nếu Ngọc Thanh Đình đúng là y, thì mục đích tới đó có thể là muốn bán sáu viên kim cương đi...”.
Thẩm Thăng Y nói “Cái chết của y rõ ràng vì bị trúng độc, nhưng thuốc độc từ đâu tới hiện tại vẫn còn là một câu đố, người hạ độc thật ra là họ cũng chưa biết chừng”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Nhưng...”.
Thẩm Thăng Y ngắt lời nói “Thuốc độc có rất nhiều loại, hạ độc cũng có rất nhiều cách, không phải loại nào cách nào chúng ta cũng biết rõ”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Vậy thì ta phải...”.
Thẩm Thăng Y nói “Trở lại với mấy người bổ khoái lưu lại ở đó, lưu ý hành động của hai người Vu Lượng Thạch Dũng, nhưng không được tự ý xuất thủ bừa bãi, ta thấy hai người ấy đều có một thân bản lãnh, hoàn toàn không phải mấy người các ngươi mà đối phó nổi đâu”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Ta hiểu rồi”.
Tra Tứ nói “Thẩm huynh còn gì cần phân phó y nữa không?”
Thẩm Thăng Y nói “Chỉ như thế thôi”.
Đinh Thiếu Bạch nói “Vậy ta quay lại đây”.
Thẩm Thăng Y nói “Đi mau đi”.
Đinh Thiếu Bạch quay đi.
Thẩm Thăng Y quay lại nói với Tra Tứ “Tra huynh vết thương ở chân chưa lành, không tiện đi lại quá nhiều, hiện tại nên trở về chờ tin thôi”.
Tra Tứ cười lớn nói “Như thế bảo ta làm sao không áy náy?”
Thẩm Thăng Y cười nói “Nếu ngươi áy náy thì cứ về nghỉ ngơi cho khỏe, cho vết thương mau lành hơn một chút”.
Tra Tứ cười nói tiếp “Không sai, chỉ có như thế mới không phải làm phiền Thẩm huynh chạy nháo nhào khắp nơi”.
Thẩm Thăng Y nói “Nói tới đây thôi, ta phải đi trước một bước”.
Tra Tứ hỏi “Đi đâu?”
Thẩm Thăng Y nói “Tới Loạn Chân trai thưởng thức thư họa giả ở đó một lúc”.
Tra Tứ nói “Để ta phái hai thủ hạ cùng đi với ngươi”.
Thẩm Thăng Y nói “Có Mã Thuận tiếp ứng ở đó cũng đã đủ rồi”.
Nói tới tiếng cuối cùng, thân hình y đã vọt ra ngoài ba trượng.
Y vốn là đi ngang Dương Châu, gặp người bạn Tra Tứ này mới lưu lại đến hiện tại.
Trước sau y đã giúp Tra Tứ giải quyết hai vụ án Ngân lang và Tử Vong điểu.
Trong vụ án Tử Vong điểu, Tra Tứ không may bị thương chân phải, y đương nhiên càng không thể rời khỏi Dương Châu vào lúc này.
Vì vào lúc này Tra Tứ cần sự giúp đỡ.
Hiện tại quả nhiên lại có một vụ án phát sinh.
Đến hiện tại vụ án Tử Vong điểu mới xảy ra chẳng qua chỉ vài hôm, các vụ án ở nơi này không khỏi hơi nhiều, mà vụ nào cũng vô cùng bó tay.
Đưa mắt nhìn theo bóng Thẩm Thăng Y đi khuất, Tra Tứ trên mặt lộ vẻ tươi cười.
Kết giao được với loại bằng hữu như Thẩm Thăng Y, y cao hứng là phải.
* * * * *
Mã Thuận cũng là một bổ khoái tận tâm với chức trách, tuy đã tối nhưng vẫn ở lại dưới hiên một gian nhà dân, cẩn thận giám thị cửa hiệu Loạn Chân trai trước mặt.
Nhìn thấy Thẩm Thăng Y đi tới, y vội vàng bước lên đón.
Phần đông bổ khoái ở nơi này đều biết Thẩm Thăng Y, Mã Thuận cũng hoàn toàn không phải ngoại lệ.
Thẩm Thăng Y lập tức thu bước chân lại, nói “Chắc là Mã Thuận huynh”.
Mã Thuận vội vàng nói “Không dám, Thẩm đại hiệp gọi ta là Mã Thuận được rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Nãy giờ ngươi vẫn ở đây, không hề rời đi chứ?”
Mã Thuận nói “Không, chắc Bổ đầu đã giao vụ này cho Thẩm đại hiệp rồi phải không?”
Thẩm Thăng Y nói “Không sai”.
Mã Thuận nói “Chưa biết Thẩm đại hiệp...”.
Thẩm Thăng Y nói “Bổ đầu của các ngươi đã nói qua với ta về vụ này rồi”.
Mã Thuận nói “Vậy...”.
Thẩm Thăng Y ngắt lời hỏi “Sau khi Phan Thừa Phong rời đi, Loạn Chân trai bên kia ra sao?”
Mã Thuận nói “Không có ai khác đi ra”.
Thẩm Thăng Y nói “Còn Giả Song Tuyệt thế nào?”
Mã Thuận nói “Trước sau ra cửa hai lần, lần đầu là lúc Phan Thừa Phong đi ra, đưa mắt nhìn theo đến khi y rẽ qua góc phố thì trở vào, lần sau thì cách đây không lâu, có điều chỉ đứng ở bậc thềm, nhìn ngang nhìn ngửa một lúc tựa hồ đang nhìn xem có khách vào mua không”.
Thẩm Thăng Y nói “Việc làm ăn của cửa hiệu này dường như hoàn toàn không khá”.
Mã Thuận nói “Ta đã hỏi dò người khác rồi, ngoài tháng đầu tiên khai trương thường có người ra vào, còn hai tháng gần đây đều thế này, ít khi có được một người khách”.
Thẩm Thăng Y nói “Cửa hiệu này mới khai trương ba tháng thôi à?”
Mã Thuận nói “Vâng”.
Thẩm Thăng Y thoáng ngẫm nghĩ rồi nói “Để ta vào xem thử”.
Mã Thuận nói “Vậy ta...”.
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi đi ăn cái gì đi, biết đâu ngươi còn phải lưu lại ở đây nữa đấy”.
Nói xong y nhấc chân bước về phía Loạn Chân trai.
* * * * *
Trong nhà bày biện vô cùng đơn giản.
Đèn đã thắp sáng, một thư sinh trung niên ngồi dưới đèn, đang vẽ một bức tranh sơn thủy.
Núi cao nước xa, trên mặt nước xa có vài cánh buồm, giữa hòn núi cao có một dòng thác để xuống, dưới dòng thác có một dòng khe.
Tận cùng dòng khe là một khoảnh đất bằng, trên khoảnh đất bằng có hai cây tùng, dưới cây tùng có một thư sinh.
Thư sinh trong bức tranh vẽ rất tiêu sái, văn sĩ trung niên vẽ tranh cũng rất tiêu sái.
Bốn vách treo đầy thư họa, tất cả đều là tác phẩm của danh gia thời cổ.
Thẩm Thăng Y ánh mắt di chuyển, buột miệng nói “Quả nhiên giả tới mức đủ để loạn chân”.
Văn sĩ trung niên dường như đến hiện tại mới biết Thẩm Thăng Y bước vào, buông bút xuống nói “Công tử quá khen”.
Thẩm Thăng Y nói “Không phải quá khen đâu, nếu không nói rõ là mô phỏng, thì ta vẫn cho rằng đều là bút tích thật đấy”.
Văn sĩ trung niên đúng lên, nói “Tuy ta từng nghe câu ấy không ít lần, nhưng lần nào nghe thấy cũng có cảm giác rất vui sướng”.
Thẩm Thăng Y nhìn văn sĩ trung niên từ trên xuống dưới một lượt, nói “Chắc các hạ là Giả Song Tuyệt tiên sinh”.
Văn sĩ trung niên nói “Đúng thế, còn công tử là ai?”
“Thẩm Thăng Y”.
“Té ra là Thẩm công tử”, Giả Song Tuyệt thần sắc không hề thay đổi, mường tượng trước nay chưa hề nghe nói tới Thẩm Thăng Y, lại nói tiếp “Không biết Thẩm công tử muốn mua thư họa gì?”
Thẩm Thăng Y lắc đầu nói “Ta tới đây hoàn toàn không phải để mua thư họa”.
Giả Song Tuyệt cũng không lộ vẻ gì, hững hờ nói “Vậy xin mời cứ tùy tiện xem ngắm”.
Thẩm Thăng Y lại lắc đầu nói “Ta tới đây cũng không phải để xem ngắm thư họa”.
Giả Song Tuyệt sửng sốt nói “Ủa?”
Thẩm Thăng Y bước hai ba bước tới gần, ánh mắt rơi xuống bức tranh chưa vẽ xong, chợt nói “Bức tranh này không đẹp”.
Giả Song Tuyệt lại sửng sốt, nói “Thẩm công tử cũng biết họa sao?”
Thẩm Thăng Y nói “Biết một chút”.
Giả Song Tuyệt thăm dò “Không đẹp chỗ nào?”. Thẩm Thăng Y nói “Bại bút nhiều quá”.
Giả Song Tuyệt không nói gì.
Thẩm Thăng Y lập tức hỏi “Bức tranh này của Giả tiên sinh có phải đầu tiên vẽ tùng trúc, rồi sau đó mới vẽ tới thư sinh không?”
Giả Song Tuyệt nói “Đúng thế”.
Thẩm Thăng Y nói “Tùng trúc và thư sinh thì vẽ rất đẹp, nhưng vừa vẽ tới tảng đá, thì bại bút đã xuất hiện”.
Giả Song Tuyệt nói “Đó là vì công phu vẽ đá của ta chưa đủ”.
Thẩm Thăng Y lại nhìn cái nữa, nói “Những bức tranh treo trên tường theo chỗ ta biết đều là tiên sinh vẽ ra, đá ở trên đó lại vẽ rất đẹp”.
Giả Song Tuyệt nói “Mô phỏng và sáng tác là hai chuyện”.
Thẩm Thăng Y nghi ngờ hỏi “Thật à?”
Giả Song Tuyệt nói “Thẩm công tử cho rằng vì lý do gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Ta cho rằng là vì tâm tình ảnh hưởng tới”.
Giả Song Tuyệt nói “Tâm tình ảnh hưởng tới à?”
Thẩm Thăng Y nói “Lúc vẽ tùng trúc và thư sinh, tâm tình của tiên sinh vô cùng bình tĩnh, sau đó lại suy nghĩ nhiều mối, đó là vì sao, có phải vì Phan Thừa Phong tới không?”
Giả Song Tuyệt kinh ngạc nói “Ta không hiểu lời công tử”.
Thẩm Thăng Y nói “Không hiểu thật à?”
Giả Song Tuyệt nói “Con người ta tuy thích vẽ tranh giả, nhưng không thích nói lời giả”.
Thẩm Thăng Y “Ủa” một tiếng, hỏi qua chuyện khác “Ngươi có quen một người tên Phan Thừa Phong không?”
Giả Song Tuyệt không hề suy nghĩ nói ngay “Không quen”.
Thẩm Thăng Y nói “Vậy thì ta nói cho ngươi biết, y chính là người khách sau buổi trưa hôm nay vào đây, được ngươi mời nói chuyện hơn nửa giờ đấy”.
Giả Song Tuyệt sực nghĩ ra, nói “Té ra là công tử nói tới y”.
Thẩm Thăng Y hỏi “Y vào đây để làm gì?”
Giả Song Tuyệt hỏi lại “Rốt lại công tử là ai? Tới đây lần này rốt lại để làm gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Ta hiện tại là giúp Bổ đầu bản thành điều tra một vụ án”.
Giả Song Tuyệt buột miệng nói “Té ra công tử là người trong quan phủ”.
Thẩm Thăng Y hoàn toàn không giải thích.
Giả Song Tuyệt hỏi tiếp “Vị Phan công tử ấy phạm tội gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi có biết vụ Nguyệt Hoa hiên bị Ngọc Thanh Đình cướp mất sáu viên kim cương không?”
Giả Song Tuyệt nói “Có nghe người ta nói trong quán cơm”. Y lập tức thay đổi sắc mặt, nói “Chẳng lẽ vị Phan công tử ấy có dính líu tới vụ án ấy à?”
Thẩm Thăng Y nói “Phía quan phủ nghi ngờ y chính là Phi tặc Ngọc Thanh Đình”.
Giả Song Tuyệt sắc mặt đã thay đổi lại thay đổi, hồi hộp nói “Nhưng ta không biết...”.
Xem ra y là một người nhút nhát sợ việc.
Thẩm Thăng Y nhìn chằm chằm vào y, nói “Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi mới rồi của ta”.
Giả Song Tuyệt nói “Y vào đây nói muốn mua mấy bức tranh, sau khi chọn mấy bức xong, lại hỏi ta còn có bức nào khác không, ta thấy y rất có thành ý, khó mà gặp được một người khách rộng rãi như thế, vì thế mời y vào nội đường, cho y xem vài bức tranh khác”.
Thẩm Thăng Y nói “Sau đó thì sao nữa?”
Giả Song Tuyệt nói “Y ngắm nghía rất lâu, lại chọn vài bức, chợt hỏi ta những bức tranh ấy có phải là tranh thật không”.
Thẩm Thăng Y nói “Lúc bắt đầu ngươi không nói rõ với y à?”
Giả Song Tuyệt nói “Trong tấm bảng gỗ ngoài cửa ta đã ghi rất rõ ràng, ta cho rằng trước khi bước vào y đã nhìn thấy rõ, nên không lải nhải nữa”.
Thẩm Thăng Y cũng đã nhìn thấy tấm bảng gỗ ấy, nói “Ngươi đặt tấm bảng gỗ ấy ngoài cổng, chắc cũng là để đỡ phí lời phải không?”
Giả Song Tuyệt thở dài nói “Nhưng khách vào đây hoàn toàn không phải ai cũng đọc tấm bảng gỗ ấy trước, có người con mắt còn mọc trên đỉnh đầu...”.
Thẩm Thăng Y ngắt lời “Vậy ngươi có nói rõ với y không?”
Giả Song Tuyệt nói “Ta không thích lừa gạt người khác, càng không muốn dính líu với quan phủ”.
Thẩm Thăng Y nói “Y nghe thấy xong thì ra sao?”
Giả Song Tuyệt cười gượng một lúc, nói “Bỏ tranh xuống, đi lập tức”.
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi há không rất thất vọng à?”
Giả Song Tuyệt lắc đầu nói “Loại kinh nghiệm này đối với ta mà nói thì đã không phải lần đầu”.
Thẩm Thăng Y trầm ngâm.
... Đúng là Phan Thừa Phong không hề đọc tấm bảng gỗ ngoài cổng không? Nếu không phải, thì y có mục đích gì? Có phải để làm phân tán sự chú ý của bọn Đinh Thiếu Bạch không?
... Giả Song Tuyệt rốt lại có bịa đặt không?
Thẩm Thăng Y nhìn chằm chằm vào Giả Song Tuyệt.
Bất kể nhìn thế nào, Giả Song Tuyệt cũng rất giống một người thành thật.
Y thậm chí không hề tránh né ánh mắt của Thẩm Thăng Y.
Một người nếu trong lòng có tật, làm sao có thể như thế?
Thẩm Thăng Y lập tức hỏi tiếp “Phải rồi, ngươi từng tới quán rượu Bất Túy Vô Quy chưa?”
Giả Song Tuyệt lắc đầu, nói “Không, đời nào ta lại tới những nơi hạ tiện như thế?”
Thẩm Thăng Y ánh mắt lóe lên, nói “Cái tên quán rượu ấy cũng rất đặc biệt”.
Giả Song Tuyệt nói “Đúng thế”.
Thẩm Thăng Y giả thở dài “Đó là một chuyện rất đáng tiếc”.
Giả Song Tuyệt bất giác gật đầu nói “Không sai”.
Thẩm Thăng Y nói “Phan Thừa Phong rời khỏi chỗ này, thì tới quán rượu ấy”.
Giả Song Tuyệt nói “Thật à?”
Thẩm Thăng Y nói “Cũng ở chỗ đó, y... bị chất độc phát tác mất mạng”.
Giả Song Tuyệt giật nảy mình, nói “Ngươi nói y trúng độc chết rồi à?”
Thẩm Thăng Y nói “Chuyện đó đã được chứng thực”.
Giả Song Tuyệt nói “Đáng tiếc đáng tiếc”.
Thẩm Thăng Y hỏi “Đáng tiếc cái gì?”
Giả Song Tuyệt nói “Đáng tiếc y trẻ tuổi như thế, mà lại chết”.
Thẩm Thăng Y nói “Lúc ở đây y có uống qua cái gì không?”
Giả Song Tuyệt xua tay rối rít, nói “Không có gì cả”.
Thẩm Thăng Y nói “Trà cũng không à?”
Giả Song Tuyệt nói “Không, chỗ ta trước nay không có trà bánh để mời khách đâu”.
Thẩm Thăng Y nói “Vì cửa hiệu này của ngươi hoàn toàn không phải quán rượu à?”
Giả Song Tuyệt cười một tiếng, nói “Vì ở đây chỉ có một mình ta, ngay cả trà cho mình uống có lúc cũng quên chuẩn bị, hơi đâu mà chiêu đãi người khác?”
Thẩm Thăng Y nói “Lẽ ra ngươi phải tìm một người nấu trà nấu cơm”.
Giả Song Tuyệt nói “Đáng tiếc ta mời không được”.
Thẩm Thăng Y nói “Vậy hai bữa cơm của ngươi...”.
Giả Song Tuyệt nói “Giải quyết ở quán cơm gần đây”. Y lập tức hỏi “Cái gì, các ngươi nghi ta hạ độc giết chết Phan... Phan Thừa Phong à?”
Thẩm Thăng Y nói “Trước khi tìm ra hung thủ thực sự, bọn ta đều nghi ngờ tất cả những người Phan Thừa Phong gặp trước khi chết”.
Giả Song Tuyệt cười gượng nói “Con người ta giết gà còn không dám, huống hồ giết người?”
Thẩm Thăng Y nói “Lúc Phan Thừa Phong ở đây, ngươi thấy y có chỗ nào không ổn không?”
Giả Song Tuyệt nói “Không có, từ đầu đến cuối trông y vẫn rất khỏe mạnh”.
Thẩm Thăng Y nói “Làm phiền ngươi rồi”.
Giả Song Tuyệt nói “Thẩm đại gia còn muốn biết gì nữa không?”
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi còn có gì muốn nói cho ta biết à?”
Giả Song Tuyệt ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Thẩm Thăng Y xoay người bước đi.
Giả Song Tuyệt đưa mắt nhìn theo Thẩm Thăng Y, không nói câu nào nữa, trên mặt cũng không lộ vẻ gì.
* * * * *
Ra khỏi Loạn Chân trai, Thẩm Thăng Y bước qua gian nhà đối diện bên kia đường. Mã Thuận đã quay lại chỗ ấy, bưng một bọc cơm đang ăn, thấy Thẩm Thăng Y đi tới liền buông đũa xuống bước lên nói “Thẩm đại hiệp có phát hiện được gì không?”
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi cứ tiếp tục giám thị cửa hiệu Loạn Chân trai này, có điều phải thật cẩn thận, nhất thiết không được động thủ với Giả Song Tuyệt đấy”.
Mã Thuận nói “Y...”.
Thẩm Thăng Y nói “Nếu ta nhìn không lầm, thì võ công của y rất cao cường”.
Mã Thuận trong lòng chợt hoảng sợ, nói “Ta biết cẩn thận mà”.
Thẩm Thăng Y nói “Lát nữa ta trở về nha môn sẽ nói với Bổ đầu của ngươi cho thêm hai người tới tiếp ứng cho ngươi”.
Mã Thuận cung kính nói “Làm phiền Thẩm đại hiệp”.
Thẩm Thăng Y lại dặn “Phải cẩn thận đấy”, rồi nhấc chân bước đi.
Mã Thuận lại lùi vào dưới mái hiên.
* * * * *
Chuyển qua hai chỗ ngoặt là phố lớn.
Xe như nước chảy ngựa như rồng.
Một chiếc xe ngựa từ trước mặt phóng tới đột nhiên ngừng lại bên cạnh Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y đang đi cạnh một bức tường, chiếc xe ấy rõ ràng là xông tới y.
Y lập tức thu bước chân lại.
Cửa xe mở ra, một văn sĩ trung niên áo lam bước xuống, tay cầm một ngọn tập phiến vái một cái, nói “Thẩm đại hiệp”.
Thẩm Thăng Y không biết người này, nói “Các hạ là ai?”
Văn sĩ trung niên cười một tiếng, ngọn tập phiến trong tay soạt một tiếng xòe ra.
Trên cái quạt trắng muốt viết sáu chữ.
... Mỗi ngày xét mình ba lần.
Thẩm Thăng Y trong lòng chợt rúng động, nói “Hồ Tam Tỉnh?”
Văn sĩ trung niên nói “Không ngờ Thẩm đại hiệp cũng biết Hồ mỗ”.
Thẩm Thăng Y nói “Đinh Thiếu Bạch từng nói với ta về tình hình sòng bạc Cát Tường của các ngươi”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Người đánh xe này là một người làm công trong quán rượu Bất Túy Vô Quy”.
Thẩm Thăng Y nói “Hồ huynh tìm ta có chuyện gì?”
Hồ Tam Tỉnh ôm quyền nói “Vâng lệnh lão đương gia, thành tâm mời Thẩm huynh tới gặp nhau một lần”.
Thẩm Thăng Y nói “Tới đâu?”
Hồ Tam Tỉnh nói “Tự nhiên là sòng bạc Cát Tường”.
Thẩm Thăng Y nói “Ta vừa từ sòng bạc Cát Tường ra”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Sau khi Thẩm huynh rời khỏi sòng bạc Cát Tường, lão đương gia hỏi lại Vu Lượng mới biết rõ đã phát sinh chuyện gì”.
Thẩm Thăng Y nói “Hồ huynh có biết tại sao đương gia của các ngươi muốn gặp ta không?”
Hồ Tam Tỉnh nói “Một phần là vì chuyện này, phần khác là vì lão đương gia bình sinh rất thích kết giao với anh hùng hào kiệt, nghe nói Thẩm huynh tới Dương Châu đã sớm có ý gặp mặt một lần, chỉ là trước nay vẫn chưa tìm được dịp, nên cũng muốn nhân dịp này mời luôn”.
Thẩm Thăng Y nói “Chẳng lẽ đương gia của các ngươi không biết chuyện này sao?”
Hồ Tam Tỉnh nói “Sao Thẩm huynh không hỏi thẳng tệ đương gia?”
Thẩm Thăng Y nói “Nếu Hồ huynh không chịu nói, thì ta cũng chỉ còn cách gặp mặt quý đương gia hỏi cho rõ thôi”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Thế thì hay nhất”.
Y cười một tiếng, nghiêng người nói “Lão đương gia đã chuẩn bị rượu chờ Thẩm huynh trong đại sảnh ở sòng bạc”.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng nói “Đúng lúc ta đang định tìm một chỗ ăn cơm”.
“Chỉ sợ Thẩm huynh không nể mặt thôi”, Hồ Tam Tỉnh lùi ra một bước “Mời lên xe”.
“Được”, Thẩm Thăng Y vừa cất bước vừa nói “Tin tức của các ngươi cũng linh thông thật, lại tìm được ta mau lẹ như thế”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Quá khen”.
Y theo Thẩm Thăng Y lên xe xong, lập tức bảo giong xe quay về.
Roi xuống ngựa hí.
Chiếc xe vòng lại, phóng mau về phía sòng bạc Cát Tường.
* * * * *
Đỗ Bá hoàn toàn không già lắm, chỉ mới khoảng sáu mươi tuổi, dáng vẻ giống như Tây Sở Bá vương Hạng Vũ tranh giành thiên hạ với Lưu Bang năm xưa.
Cái Hạng Vũ tranh giành là thiên hạ, cái y tranh giành là sòng bạc trong thành Dương Châu.
Hạng Vũ thua trận ở Cai Hạ, tự vẫn trên Ô Giang, y thì chinh phục được tất cả các sòng bạc trong thành Dương Châu, sau cùng trở thành đổ bá trong thành Dương Châu.
Cho nên trước nay y luôn có dáng vẻ nghênh ngang.
Nghe thấy tiếng xe ngựa, y bước ra đón ngoài đại sảnh.
Một người áo đen theo sát sau lưng y, giống như cái bóng của y.
* * * * *
Người áo đen gò má nhô cao, khuôn mặt gầy quắt, thân hình cũng cao như một cây tre.
Bên hông y cắm một thanh kiếm không có vỏ như cái dùi.
Bằng hữu giang hồ giàu kinh nghiệm chỉ cần nhìn thấy thanh kiếm ấy thì biết ngay chủ nhân là môn hạ của kiếm phái Hải Nam.
Người áo đen ấy chính là tiên phong mở đường của Đỗ Bá, là Ngư Hóa Long võ công không dưới Chưởng môn đương nhiệm kiếm phái Hải Nam Kỵ Kình Khách.
Y đứng sau lưng Đỗ Bá, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo như băng giá.
Kiếm thuật của kiếm phái Hải Nam nổi tiếng vô tình.
Một người luyện kiếm pháp vô tình, không khó gì biến thành một người lạnh lẽo vô tình.
* * * * *
Hồ Tam Tỉnh bước xuống xe trước, sau đó mời Thẩm Thăng Y xuống.
Đỗ Bá vừa nhìn thấy buông tiếng cười lớn, cao giọng chào “Người tới chắc là Thẩm Thăng Y”.
Thẩm Thăng Y ứng tiếng nói “Người đứng ngoài đại sảnh chắc là Đỗ Bá”.
“Đúng thế”, Đỗ Bá tiếng cười càng lớn “Mời được Thẩm huynh tới đây là bản lãnh của Tam Tỉnh, cũng là thể diện của ta nữa”.
“Nặng lời rồi”.
“Mời”.
“Được”, Thẩm Thăng Y sãi chân bước lên bậc thềm trước sảnh đường, ánh mắt chợt rơi lên mặt Ngư Hóa Long.
Ngư Hóa Long cũng đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Thăng Y.
Bốn luồng ánh mắt chạm nhau trên không.
Thẩm Thăng Y chợt nói một tiếng “Hay!”
Ngư Hóa Long trên mặt lại nở nụ cười, nói “Nghe danh không bằng thấy mặt”.
Nhưng đôi mắt y vẫn lạnh lẽo như băng giá, không hề có chút tươi cười.
Đỗ Bá lập tức nói “Đây là Ngư Hóa Long”.
Thẩm Thăng Y nói “Kiếm khách trong kiếm phái Hải Nam”.
Đỗ Bá nói “Ngươi cũng biết rồi à?”
Thẩm Thăng Y nói “Cho dù chưa nghe người ta nói tới, thì gặp mặt cũng biết ngay”.
Ngư Hóa Long chợt nói “Có người nói kiếm thuật của ngươi đã tới mức thiên hạ vô địch”.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng nói “Người nói ra câu ấy kiến thức không khỏi quá hẹp hòi”.
Ngư Hóa Long nói “Ta vốn có ý so kiếm với ngươi một phen để phân cao thấp, nhưng hiện tại nghe ngươi nói thế, nếu vẫn làm như thế thì lại quá nông cạn”.
Thẩm Thăng Y quay nhìn Đỗ Bá, hỏi “Đỗ huynh mời ta tới lần này, rốt lại có gì chỉ giáo?”
Đỗ Bá cười nói “Chỉ giáo thì không dám”.
Thẩm Thăng Y nói “Vậy Đỗ huynh có lời gì không ngại cứ nói thẳng ra”.
Đỗ Bá nói “Vào sảnh ngồi xuống rồi nói cũng không muộn mà, mời!”, rồi lập tức xoay người bước vào.
Thẩm Thăng Y cũng bước vào.
* * * * *
Bốn người ngồi xuống xong, Đỗ Bá vỗ tay một cái gọi lớn “Dọn rượu lên”.
Rượu thịt đã chuẩn bị sẵn, lập tức dọn lên.
Đỗ Bá nhìn Thẩm Thăng Y cười nói “Chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện”.
Hồ Tam Tỉnh cười ngắt lời “Uống rượu như thế thì làm sao thoải mái?”
Đỗ Bá ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, cười nói “Vậy ăn uống xong sẽ nói chuyện”.
Hồ Tam Tỉnh đương nhiên không phản đối nữa, Thẩm Thăng Y cũng không.
* * * * *
Bữa cơm ấy ăn rất nhanh, chưa đầy nửa giờ đã xong.
Thẩm Thăng Y vừa buông đũa xuống, Đỗ Bá cũng buông xuống, Hồ Tam Tỉnh, Ngư Hóa Long cũng chỉ đành buông xuống.
Đỗ Bá nói ngay “Trên đường vào chắc Thẩm huynh đã nhìn thấy rồi”.
Thẩm Thăng Y ngạc nhiên hỏi “Nhìn thấy cái gì?”
Đỗ Bá hỏi “Chỗ này, trông có giống một sòng bạc không?”
Thẩm Thăng Y nói “Không giống”.
Đỗ Bá nói “Làm sao biết được?”
Thẩm Thăng Y nói “Quá yên tĩnh, trước nay ta chưa từng nhìn thấy sòng bạc nào yên tĩnh thế này”.
“Ta cũng chưa từng nhìn thấy”, Đỗ Bá thở dài một tiếng. “Hàng ngày vào giờ này, phòng nào ở đây cũng đầy khách, sự ồn ào ấy so với hiện tại đúng là một... một...”.
Hồ Tam Tỉnh đỡ lời “Một trời một vực”.
Thẩm Thăng Y hỏi “Tại sao lại thế?”
Đỗ Bá nói “Hoàn toàn do vị Tổng bổ đầu Tra Tứ kia ban cho”.
Hồ Tam Tỉnh bổ sung “Y phái mấy người bổ khoái canh giữ ngoài cửa quán rượu Bất Túy Vô Quy, đó rõ ràng cũng là canh giữ ngoài cửa sòng bạc, những người nhìn thấy họ cho rằng đã phát sinh chuyện gì đó, ai ai cũng thu chân không bước tới nữa, những người đang đánh bạc cũng vì vụ ầm ĩ mới rồi đều hoảng sợ bỏ về hết”.
Đỗ Bá thở dài nói “Vậy thì ngươi nói sòng bạc làm sao mà ồn ào cho được?”
Thẩm Thăng Y nói “Tra Tứ làm như thế cũng hoàn toàn không phải hoàn toàn không có lý”.
Đỗ Bá nói “Thì cũng vì y vẫn có lý, nên mới có thể sai người canh giữ ở đây, nhưng mà”... Y ngừng lại một lúc rồi nói tiếp “Mới rồi ta đã hỏi Vu Lượng và Thạch Dũng, người nào cũng nhất nhất trước mặt ta phát lời thề độc là hoàn toàn không dính líu gì tới cái chết của Phan Thừa Phong”.
Thẩm Thăng Y nói “Ta cũng tin họ không phải là người hạ độc”.
Đỗ Bá nói “Tra Tứ cũng nghĩ thế thôi, chỉ là trước nay y không tìm được chứng cứ nào để đối phó với bọn ta, nên mới nhân dịp này làm khó bọn ta một phen”.
Thẩm Thăng Y hững hờ cười, nói “Nghe nói hai người Vu Lượng Thạch Dũng ngoài việc kinh doanh quán rượu còn lén mua bán những tang vật phạm pháp mà có”.
Đỗ Bá ngẩn ra.
Thẩm Thăng Y nói tiếp “Không được Đỗ huynh cho phép, chắc Vu Lượng Thạch Dũng không dám to gan như thế”.
Đỗ Bá không thể không gật đầu.
Thẩm Thăng Y cười nói tiếp “Bọn trộm cướp ấy bán tang vật phạm pháp mà có được tiền rồi chắc cũng đổ phần lớn vào sòng bạc”.
Đỗ Bá nói “Họ thích tiêu tiền thế nào là chuyện của họ, ta không có lý do gì cản trở”.
Thẩm Thăng Y nói “Nhưng ngươi có thể không mua tang vật phạm pháp mà có ấy của họ”.
Đỗ Bá nói “Ta không mua cũng sẽ có người khác mua”.
Thẩm Thăng Y nói “Vậy thì đó là chuyện của người khác, cho dù Tra Tứ muốn đối phó cũng là đối phó với người khác chứ không phải với ngươi”.
Đỗ Bá im bặt.
Thẩm Thăng Y nói tiếp “Rõ ràng ngươi cho phép Vu Lượng Thạch Dũng làm như thế, như thế sẽ gia tăng số thu của sòng bạc, nhưng đồng thời cũng giúp đỡ cho tội ác phát sinh”.
Đỗ Bá vẫn im lặng.
Thẩm Thăng Y vẫn còn lời để nói “Huống hồ thu mua tang vật phạm pháp mà có vốn là hành động phạm pháp”.
Đỗ Bá không phủ nhận.
Thẩm Thăng Y lại nói “Tra Tứ là một Bổ đầu tận tâm với chức trách”.
Đỗ Bá nói “Đúng thế”.
Thẩm Thăng Y nói “Nhưng trước nay y vẫn không tìm được đủ chứng cứ, cũng không có cách nào ngăn cấm các ngươi, trong bấy nhiêu ngày chắc đã khí tức đầy ruột”.
Đỗ Bá bất giác cười một tiếng.
Thẩm Thăng Y nói “Hiện tại khó mà được một cơ hội để hả giận thế này, lẽ nào y lại khinh dị bỏ qua”.
Đỗ Bá nói “Như thế lại làm khổ bọn ta rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Có điều Đỗ huynh có thể yên tâm, chỉ cần tìm được hung thủ thực sự hạ độc giết Phan Thừa Phong, thì y không có lý do gì mà không triệt hồi đám bổ khoái”.
Đỗ Bá cau mày nói “Ta là lo Phan Thừa Phong hoàn toàn không phải là Ngọc Thanh Đình, mà là người hạ độc giết y”.
Thẩm Thăng Y nói “Như thế thì sao?”
Đỗ Bá nói “Theo chỗ ta biết lúc Tra Tứ ở phủ Đại Danh đã thua dưới tay Ngọc Thanh Đình một lần, hai năm sau, Ngọc Thanh Đình vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật”.
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi lo lần này lại thêm hai năm nữa chứ gì?”
Đỗ Bá nói “Cần gì hai năm, chỉ cần hai tháng mà đám bổ khoái kia vẫn cứ tuần tiễu ngoài sòng bạc, thì tổn thất đã rất nặng nề rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Ngươi mời ta tới đây chẳng lẽ là muốn ta giúp đỡ ngươi triệt hồi đám bổ khoái ấy à?”
Đỗ Bá nói “Ta biết Tra Tứ đã giao chuyện này cho ngươi xử lý”.
Thẩm Thăng Y nói “Y chỉ là muốn ta giúp đỡ bắt tên phi tặc kia, tìm lại sáu viên kim cương”.
Đỗ Bá nói “Nhưng ngươi là bạn thân của y”.
Thẩm Thăng Y nói “Tính tình của con người Tra Tứ chắc ngươi cũng rõ”.
Đỗ Bá nói “Ta vẫn tin ngươi có thể thuyết phục y”.
Thẩm Thăng Y cười một tiếng, nói “Sao ngươi không mời ta tập trung thời gian vào việc điều tra hung thủ thực sự, hy vọng ta thật mau lẹ tìm ra hung thủ?”
Đỗ Bá ngẩn ra tại chỗ.
Hồ Tam Tỉnh hỏi chen vào “Thẩm huynh đã tìm được đầu mối rồi à?”
Thẩm Thăng Y cười nói “Làm sao nhanh như thế được?”
Hồ Tam Tỉnh lại hỏi “Thẩm huynh cho rằng người hạ độc giết chết Phan Thừa Phong có thể là ai?”
Thẩm Thăng Y nói “Hai loại người”.
Hồ Tam Tỉnh hỏi tới “Hai loại nào?”
Thẩm Thăng Y nói “Một là muốn giết người bịt miệng”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Vậy tức là đồng đảng của y rồi”.
Thẩm Thăng Y nói “Loại kia là những kẻ dòm ngó sáu viên kim cương mà y lấy được”.
Hồ Tam Tỉnh gật đầu nói “Không sai không sai...”.
Thẩm Thăng Y quay lại Đỗ Bá nói “Có một chuyện ta hy vọng Đỗ huynh trả lời ta thành thật”.
Đỗ Bá lại sửng sốt, hỏi “Ngươi muốn biết chuyện gì?”
Thẩm Thăng Y nói “Phan Thừa Phong từng nói muốn bán sáu viên kim cương cho Đỗ huynh chưa?”
Đỗ Bá không nghĩ ngợi gì, lắc đầu nói ngay “Chưa”.
Thẩm Thăng Y lại hỏi “Trước khi Vu Lượng mua tang vật phạm pháp phải được Đỗ huynh đồng ý chứ?”
Đỗ Bá nói “Nói chung y có thể làm chủ, nhưng nếu là vật quý giá, giao dịch trên một vạn lượng vàng thì cho dù ta vắng mặt, y cũng phải hỏi Tam Tỉnh”.
Thẩm Thăng Y nói “Còn kim cương thì sao?”
Đỗ Bá nói “Thì càng không được ta đồng ý càng không được”.
Hồ Tam Tỉnh lại chen vào “Có điều loại đồ vật như kim cương thì bọn ta không mua, cho dù có mua cũng chỉ trong vòng một hai viên”.
Thẩm Thăng Y nói “Ủa?”
Hồ Tam Tỉnh giải thích “Một là loại này khó bán đi, hai là vốn liếng quá lớn...”.
Thẩm Thăng Y nhìn chằm chằm vào Đỗ Bá, nói “Đỗ huynh cũng có ý ấy à?”
Đỗ Bá không hề do dự gật đầu, nói “Đúng thế”.
Thẩm Thăng Y lại hỏi “Vu Lượng hoàn toàn không hề nói với các ngươi rằng Phan Thừa Phong muốn bán sáu viên kim cương cho y phải không?”
Đỗ Bá ngạc nhiên nói “Y hoàn toàn không hề nói tới”.
Hồ Tam Tỉnh cũng sửng sốt, nói “Có chuyện ấy à?”
Dáng vẻ của họ đều không giống như giả vờ.
Thẩm Thăng Y lắc đầu nói “Không có?”
Hồ Tam Tỉnh vô cùng ngạc nhiên, nói “Không có à? Tại sao Thẩm huynh lại nói thế?”
Thẩm Thăng Y nói “Vì có một chuyện khiến ta thủy chung vẫn cảm thấy rất kỳ quái”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Xin cứ nói”.
Thẩm Thăng Y nói “Căn cứ vào sự điều tra của quan phủ, thì trong nửa tháng trở lại đây, trừ hôm Nguyệt Hoa hiên bị cướp, Phan Thừa Phong cơ hồ ngày nào cũng tới quán rượu Bất Túy Vô Quy”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Thật à?”
Thẩm Thăng Y nói “Chuyện này Vu Lượng cũng không nói tới sao?”
Hồ Tam Tỉnh nói “Cũng không”.
Thẩm Thăng Y nói “Phan Thừa Phong làm như thế trừ phi là muốn đánh lạc hướng chú ý của quan phủ, nếu không thì tựa hồ có lý do gì đó”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Cho nên Thẩm huynh nghi ngờ chuyện ấy?”
Thẩm Thăng Y nói “Đúng thế”.
“Chuyện này đúng là rất kỳ quái”, Hồ Tam Tỉnh trầm mặc hẳn.
Đỗ Bá lại nói “Không đâu, thủ hạ của ta trước nay đều rất trung thành, rất đáng tin cậy, tại sao lại giấu diếm ta chứ?”
Hồ Tam Tỉnh thong thả nói “Con người Vu Lượng thì ta không dám đảm bảo đâu”.
Ngư Hóa Long nãy giờ không hề lên tiếng, lúc ấy đột nhiên lại lên tiếng “Thằng tiểu tử ấy trước nay thấy lợi quên nghĩa, chỉ cần có tiền thì chuyện gì y cũng làm được”.
Hồ Tam Tỉnh nói tiếp “Vì y có hiểu biết về châu báu nên đương gia mới phái y chủ trì quán rượu này, trong năm nay ta đã phát giác trong sổ sách có chỗ bất ổn, nhưng chỉ vì mọi người là anh em, đồng thời cũng không tìm được chứng cứ, vì thế mới tạm thời chưa hỏi gì tới y”.
Đỗ Bá nói “Cho dù như thế thì y cũng không mua nổi sáu viên kim cương ấy”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Chỉ e y hoàn toàn không định mua, mà là muốn cướp”.
Đỗ Bá nói “Nếu đúng thế thì cái chết của Phan Thừa Phong rất có thể là do y động chân tay vào”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Không phải không có khả năng”.
Đỗ Bá nói “Ngươi đã hiểu rõ tình hình lúc bấy giờ, vậy y làm sao có thể hạ độc?”
Hồ Tam Tỉnh trầm giọng nói “Theo chỗ ta biết, ít nhất cũng có một trăm cách hạ độc”.
Đỗ Bá gật đầu, hoàn toàn không nghi ngờ lời Hồ Tam Tỉnh.
Vì y biết rõ Hồ Tam Tỉnh cũng là một cao thủ dùng độc.
Ngư Hóa Long lại nói “Về việc dùng độc, theo chỗ ta biết thì y không giỏi giang gì”.
Thẩm Thăng Y chen vào “Nếu quả thật là y hạ độc giết Phan Thừa Phong, thì ắt kim cương đã vào tay y rồi”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Không sai”.
Thẩm Thăng Y nói tiếp “Nếu kim cương đã vào tay, thì tất nhiên y không lưu lại ở đây đâu”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Không sai”.
Thẩm Thăng Y hỏi “Sau khi nói chuyện, các ngươi cho hai người bọn họ trở về quán rượu à?”
Hồ Tam Tỉnh gật đầu.
Thẩm Thăng Y nói “Ta đã dặn Đinh Thiếu Bạch giám thị họ cẩn thận rồi”.
Hồ Tam Tỉnh nói “Đinh Thiếu Bạch rõ ràng rất mẫn cán, nhưng với sự giảo hoạt của Vu Lượng mà nếu quả thật muốn rời đi, chưa chắc Đinh Thiếu Bạch đã cản được”.
Thẩm Thăng Y lo lắng nói “Chúng ta nên ra đó xem một phen”.
“Xem một lần là rõ cứu cánh”, Đỗ Bá xô ghế đứng lên, sãi chân bước ra ngoài.
Người này vốn cũng rất nóng nảy.
Thẩm Thăng Y thân hình chớp lên, đã vượt lên trước Đỗ Bá.
Ngư Hóa Long quát một tiếng “Khinh công hay quá”, thân hình như mũi tên vọt ra, theo sát sau lưng Thẩm Thăng Y.
Hồ Tam Tỉnh lại chỉ đi bên cạnh Đỗ Bá.
Trong hai người bọn họ dường như bất cứ lúc nào cũng phải có một người ở lại bên cạnh Đỗ Bá.
Có lẽ họ biết Đỗ Bá nóng nảy, dễ hấp tấp sơ suất, quả thật rất cần có một người ở bên cạnh chiếu cố cho.

Hồi trước Hồi sau

Bán sạc cáp, linh kiện máy tính
Anh em cùng cài Pi Network đào tiền ảo nhé, nhập mã mời "kiemhieptruyen" lấy ngay 1 Pi.
Trước khi thanh toán tiền mua hàng thì nhấn hộ dùm mình link nầy nhé: shopee ở đây còn lazada ở đây.