Tầm Tần ký - Hồi 018

Tầm Tần ký - Hồi 018

Mưu kế rắn độc

Ngày đăng: 18-03-2014
Tổng cộng 289 hồi
Đánh giá: 8.2/10 với 1162797 lượt xem

Danh sách trải ra trên bàn, Ô Thị Lô, Ô Ứng Nguyên và Đào Phương đều giật mình, trong danh sách có tên của Liên Tấn, Lý Thiện và Võ Hắc.
Ngoài Đào Phương, Lý Thiện có thể nói là người mà Hạng Thiếu Long tin tưởng nhất trong bọn võ sĩ, nào ngờ chính là gian tế của Triệu vương. Chẳng trách nào Thiếu Nguyên quân đến tìm Tố Nữ đúng lúc như thế, bởi vì cả sự việc là một âm mưu. Hạng Thiếu Long cảm thấy đau lòng vì bị bạn bè bán đứng.
Ô Thị Lô trầm giọng nói: “Tuy nói Triệu Nhã có thể tin cậy được, nhưng chúng ta phải điều tra xem danh sách này là thật hay giả, chuyện này giao cho Ứng Nguyên phụ trách”.
Rồi quay sang Đào Phương nói: “Ngươi lập tức cho người đến thôn Tang Lâm đưa Mỹ Tàm Nương đến một nơi bí mật, rồi bỏ tiền mua chuộc những kẻ ở đó, yêu cầu chúng nói dối, che giấu bí mật Hạng Thiếu Long là người Tần”.
Hạng Thiếu Long biết rõ chuyện này, bởi vì chẳng ai quen biết gã, nên đánh liều đáp: “Trước nay tiểu tế chỉ săn bắn ở chốn rừng sâu, chỉ là gần đây mới tới thôn Tang Lâm mà lại sống ở nơi sơn cốc hẻo lánh”.
Đào Phương vỗ ngực nói: “Không sao cả, ta sẽ cho người giả làm thôn dân, ứng phó với bọn điều tra, đảm bảo không có chuyện gì xảy ra”.
Hạng Thiếu Long mới yên tâm.
Ô Thị Lô than rằng: “Lần này toàn nhờ Hạng Thiếu Long, chúng ta mới biết được tình hình nguy hiểm đến mức nào. Nếu không phải đêm qua Thiếu Long toàn thắng, để cho Liên Tấn cưới Phương nhi thì càng tệ hại hơn. Từ nay, ta Ô Thị Lô sẽ không coi mình là người Triệu nữa. May mà ta có qua lại với những kẻ quyền quý các nước, chạy tới đâu cũng có kẻ tiếp nhận chúng ta. Vấn đề là làm thế nào mới có thể tránh được sự truy sát của người Triệu?”
Hạng Thiếu Long lấy làm lạ trong lòng, tại sao Ô Thị Lô có vẻ như nắm chắc rằng có thể đưa cả gia tộc ra khỏi thành?
Ô Thị Lô tỏ ra phong độ đại tướng gặp chuyện không kinh của mình, bình tĩnh nói: “Thời gian thu nợ đã đến, nhân lúc chủ quản các mục trường đến Hàm Đan, ta nhân tiện đó sẽ bố trí, chuẩn bị kế hoạch ứng biến, y bất nhân ta bất nghĩa. Triệu Hiếu Thành vương muốn đối phó ta, ta sẽ thuận thế lật nhào y”.
Ô Ứng Nguyên nói: “Nuôi binh một ngày dùng trong một lúc, giờ đây xem ra đã đến lúc gọi gấp Ô Trác và bọn tử sĩ do y huấn luyện về Hàm Đan rồi đó”.
Ô Thị Lô chấp nhận, “mục súc Đại vương” trước nay vẫn trung thành, kính cẩn đối với Triệu quốc, cuối cùng đã nổi giận thật sự.
Đào Phương quay giải thích cho Hạng Thiếu Long: “Ô Trác là nghĩa tử của chủ nhân, chuyên tìm nuôi những cô nhi không cha không mẹ ở các nơi, sau đó huấn luyện nghiêm khắc, đó là quân chủ lực của ta. Nhân số khoảng ngàn người, bình thường thì phân tán ở các mục trường gần Hàm Đan, người biết được chuyện này chỉ có mấy người chúng ta”.
Ô Ứng Nguyên nói: “Có chúng giúp đỡ Thiếu Long thì như hổ thêm cánh, dù cho Triệu vương sai người đến tấn công Ô phủ, chúng ta có thể thủ mười ngày nửa tháng”.
Ô Thị Lô nói: “Chúng ta hãy lùi hôn lễ của Phương nhi, Thiếu Long một tháng, lúc đó chúng ta có thể mượn cớ chuẩn bị hôn lễ để che đậy cho hành động”.
Đào Phương nói: “Lão bộc có thể sai bọn người của Võ Hắc đến các nơi để người Triệu khỏi nghi ngờ”.
Ô Thị Lô gật đầu nói: “Cứ làm như thế!”
Rồi quay sang Hạng Thiếu Long: “Thiếu Long phải giả vờ say mê danh lợi, bị Triệu Mục sai khiến, lại càng phải giả vờ say mê mỹ sắc của Triệu Nhã, khiến cho người Triệu không sinh lòng ngờ vực. Chúng ta sẽ để con tiết lộ một số bí mật cho người Triệu khiến cho chúng tín nhiệm con”.
Hạng Thiếu Long gật đầu chấp nhận.
Ô Thị Lô đưa tay vỗ vai gã mỉm cười nói: “Hãy tìm Phương nhi đi! Lúc nãy nó vừa đến đòi người ở chỗ chúng ta đấy”.
Hạng Thiếu Long muốn cười nhưng cười không nổi.
Trong thế kỷ hai mươi mốt, mỗi khi ra khỏi nhà, rất ít khi nghĩ đến mình có còn mạng quay về hay không. Nhưng ở thời Chiến Quốc này, không những lo sợ không thể quay về nhà mà còn phải lo sợ họa từ trên trời giáng xuống, liên lụy đến những người thân. Vì sự sinh tồn, mỗi người đều phải trở thành kẻ mạnh, hoặc phụ thuộc vào kẻ mạnh.
Hạng Thiếu Long đến luyện võ đường, thấy Ô Đình Phương đang luyện xạ kỵ, cùng bắn với nàng vài mũi tên rồi cả hai quay về nơi ở, chỉ thấy một tấm mộc bài có chữ “Ẩn Long cư”, té ra đó là kiệt tác của Ô Đình Phương.
Đình Phương Thị và bốn thị nữ đang vui vẻ tỉa cây cỏ, khe khẽ hát một tiểu khúc, thấy gã về, vui mừng lắm cùng gã và Ô Đình Phương bước vào phòng. Chưa ngồi yên chỗ, bọn nô bộc đã đem tới hàng trăm chiếc hòm lớn nhỏ. Khi Hạng Thiếu Long còn há hốc mồm, Ô Đình Phương cười nói: “Có gì lạ đâu. Đình Phương đã sớm là người của chàng rồi, cha và mẹ lại không phản đối, ta tự nhiên phải dọn tới ở chung với chàng”.
Hạng Thiếu Long không ngờ thời đại này cũng có chuyện sống chung trước hôn nhân.
Chiều hôm ấy, Triệu Mục sai xe ngựa đến rước gã vào hầu phủ.
Nơi Triệu Mục đón tiếp gã là một căn nhà trong hậu viên, một bên là cửa sổ lớn, bên ngoài bức rèm là một vườn hoa đẹp.
Hai người ngồi trên nệm thềm, ở giữa là chiếc bàn dài, bày đầy rượu thịt, không khí rất thân mật, bọn hạ nhân lui xuống hết chỉ còn hai người. Triệu Mục vừa mời rượu vừa hỏi xuất thân của gã. Hạng Thiếu Long vội kể lại câu chuyện mà mình đã nghĩ, kể lại quá trình gặp gỡ của mình với Đào Phương, lại nhớ đến tên gian tế Lý Thiện nên cứ nói ra hết không giấu một lời.
Triệu Mục đương nhiên biết gã không nói dối, rất hài lòng mà rằng: “Kiếm pháp của Thiếu Long rõ ràng là có minh sư chỉ điểm, vậy chẳng biết lệnh sư là ai?”
Hạng Thiếu Long vốn định nói là học từ một ẩn sĩ ẩn cư ở chốn núi rừng, nhưng khi nhìn ánh mắt của y, cảm thấy có một sự chờ đợi trong đó. Lòng nghĩ thầm mình dùng kiếm gỗ chế địch, nói không chừng đã phơi bày mối quan hệ của mình với Mặc môn.
Nguyên Tông đã từng nói rằng Hàm Đan là căn cứ địa của Triệu Mặc. Nếu lãnh tụ của Triệu Mặc là Nghiêm Bình ham mê phú quý, tất nhiên sẽ đầu quân cho Triệu vương, cho nên nói không chừng Triệu Mục đã đoán được mối quan hệ của gã với Nguyên Tông, nên vội vàng kể lại chuyện đã lưu lạc tới Võ An, gặp Nguyên Tông một cách có chọn lựa, đặc biệt nhấn mạnh vì mình theo đuổi phú quý, không chịu gia nhập tổ chức của Nguyên Tông, mối quan hệ của mình với Nguyên Tông chỉ là bạn bè.
Triệu Mục vui vẻ cười, “tang!” một tiếng gõ vào chuông đồng để gọi người bên cạnh.
Hạng Thiếu Long kêu thầm quá nguy, lòng biết rõ sắp xảy ra chuyện gì nên giả vờ nhìn y đầy thắc mắc.
Quả nhiên có một hán tử người cao gầy mặc áo gai đi chân đất bước vào.
Hạng Thiếu Long thấy người này khí độ nặng nề, mặt mũi âm u, hai mắt sáng quắc, quả là một tay cao thủ, lòng giật mình, chẳng trách nào với một cao thủ như Nguyên Tông mà cũng phải tháo chạy.
Người ấy đến phía trước mặt hai người thi lễ, quỳ xuống chiếu, lưng thẳng đứng nhưng chẳng hề có cảm giác câu thúc.
Triệu Mục cười nói: “Đây là Hàm Đan Mặc giả hành quán Cự Tử Nghiêm Bình tiên sinh, cũng là khách khanh của Đại vương chúng ta. Tiên sinh vừa nãy ngồi ở phía ngoài, lời Thiếu Long y đã nghe hết cả rồi”.
Nghiêm Bình lạnh lùng nhìn Hạng Thiếu Long nói: “Binh vệ đại nhân có thể đánh bại Liên Tấn, rõ ràng đã được chân truyền của tên phản đồ Nguyên Tông của bản môn. Chẳng biết y có truyền Cự Tử lệnh cho người chăng?”
Lòng Hạng Thiếu Long đau nhói, biết Nguyên Tông đã bị bọn chúng giết chết, tìm trong thi thể không có Cự Tử lệnh nên mới hỏi như thế, nên giả vờ không hiểu hỏi: “Cự Tử lệnh là gì?”
Nghiêm Bình dò xét hồi lâu, quay sang nói với Triệu Mục: “Bổn nhân cũng tin tưởng Nguyên Tông không thể giao Cự Tử lệnh cho người ngoài. Nhưng vẫn không hiểu vì sao y lại truyền kiếm thuật cho người ngoài như binh vệ đại nhân đây”.
Triệu Mục kinh ngạc: “Cự Tử dựa vào điều gì để cho rằng Thiếu Long không phải là truyền nhân của Cự Tử lệnh?”
Nghiêm Bình điềm nhiên đáp: “Mặc giả chúng tôi chủ trương tiết ước và khắc khổ, ở nhà tranh, dùng bát đất, uống nước lã, ăn cơm cao lương, mặc áo da hươu vải chuối. Nếu Nguyên Tông truyền Cự Tử lệnh cho y, đương nhiên y trở thành Mặc giả, nhưng binh vệ đại nhân không kiêng nữ sắc, ẩm thực, rõ ràng không phải là người Mặc môn chúng tôi”.
Hạng Thiếu Long và Triệu Mục đều giật mình.
Triệu Mục không nghi ngờ gì Hạng Thiếu Long nữa, vui vẻ nói: “Bổn hầu rất thích thái độ thành khẩn vô tư của Hạng Thiếu Long!”
Rồi trầm giọng nói: “Nếu vừa rồi Thiếu Long dối trá thì giờ đây máu đã nhuộm đỏ nơi đây rồi”.
Hạng Thiếu Long giả vờ hoảng sợ nói: “Đa tạ Hầu gia tín nhiệm!”
Nhưng trong lòng đương nhiên đang chửi cả tổ tông nhà y.
Nghiêm Bình bỗng trầm mặc, Hạng Thiếu Long khách sáo hỏi: “Nguyên Tông tiên sinh có cái ơn truyền nghề cho ty chức, chẳng biết giờ đây người đang ở nơi nào? Ngày ấy y đột nhiên rời khỏi Võ An mà không cho ta cùng đi. Ty chức đã hiểu có chuyện không ổn, lúc đó ta vẫn còn chưa biết y có mối quan hệ với Mặc môn”.
Nghiêm Bình lạnh nhạt nói: “Đừng biết là tốt nhất. Binh vệ đại nhân sau này đừng hỏi chuyện Mặc giả chúng tôi nữa thì hơn!”
Nói xong quay sang cáo từ với Triệu Mục rồi đứng dậy bỏ đi.
Chờ y đi khỏi, Triệu Mục cười: “Cự Tử có thân phận đặc biệt, thủ hạ có ba trăm tử sĩ, ai nấy kiếm thuật cao minh, có thể một địch trăm. Cự Tử còn là cao thủ trong cao thủ. Gặp Đại vương mà cũng không cần giữ lễ quân thần, y đối với Thiếu Long như vậy cũng là khách sáo lắm rồi”.
Hạng Thiếu Long đương nhiên tỏ vẻ ngưỡng mộ, nhưng trong lòng lại nghĩ làm cách nào để báo thù cho đại ân nhân Nguyên Tông.
Triệu Mục mỉm cười, vết thẹo trên mặt của y nhíu lại, khiến cho người ta cảm thấy nét cười của y lạnh lẽo vô tình, gã nói với vẻ bình thản: “Biểu hiện của Thiếu Long khiến cho bổn hầu rất hài lòng, cho nên bổn hầu coi ngươi như người nhà, thẳng thắn nói rõ những ý nghĩ trong lòng mình”.
Hạng Thiếu Long giả vờ cung kính lắng nghe. Nhưng không thể không phủ nhận gã Triệu Mục này quả có khí độ làm mê hoặc người khác, chẳng trách gì Nhã phu nhân đã say mê y nhiều năm.
Triệu Mục nhìn gã nói: “Đối với bổn hầu, người trên đời này không phải là bạn tức là thù, không phải là thù tức là bạn. Giả sử ngươi là người của ta, ta có thể đảm bảo ngươi hưởng không hết kim ngân mỹ nữ, quyền thế địa vị. Nhưng nếu trở thành kẻ địch của ta, bổn hầu sẽ bất chấp thủ đoạn để trừ khử ngươi”.
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng người này quá bá đạo, miệng lại cung kính đáp :
“Thiếu Long hiểu rõ điều này”.
Triệu Mục nói: “Thiếu Long đừng trách ta sai Liên Tấn đối phó ngươi. Nhưng nào ngờ đã đánh giá thấp ngươi. Giờ đây bổn hầu vẫn chưa hiểu tại sao ngươi bị cho uống xuân dược mà vẫn không bị khống chế, có thể chuyển bại thành thắng?”
Hạng Thiếu Long đương nhiên không thể nói rằng đã nghe lén độc kế của y, cố ý làm ra vẻ áy náy nói: “Con người của ty chức rất háo sắc, lại thêm được nữ giới hâm mộ nên thường phải nhờ cậy xuân dược. Lúc đầu thì một hai viên cũng được, nhưng dùng nhiều thì bị lờn”.
Triệu Mục vỗ bàn cười: “Té ra như thế, nhưng ngươi quả thật là trời phú dị bẩm, như thể vẫn có thể giữ được thể lực tốt!”
Rồi ánh mắt nóng bỏng của y nhìn lướt lên người gã.
Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy sự việc trở nên tồi tệ. Nếu bị gã đồng tính này ưa thích thì thật hỏng bét. May mà Triệu Mục nhanh chóng thu lại ánh mắt ấy, nói: “Trước đây Thiếu Long là gia thần của Ô thị, có thể không cần nói đến. Nhưng giờ đây đã trở thành binh vệ sát bên Đại vương, nên cần phải công tư phân minh, chuyện gì cũng phải lấy Đại Triệu làm trọng. Thiếu Long hiểu ý của bổn hầu chứ?”
Hạng Thiếu Long trả lời: “Thiếu Long tự nhiên phân biệt được ai mới là đối tượng tận trung, mong Hầu gia yên tâm”.
Triệu Mục vui mừng nói: “Ta sẽ có mấy chuyện đến tìm ngươi, chỉ cần chứng thực được sự trung thành của ngươi, bổn hầu sẽ tiến cử ngươi với Đại vương, đảm bảo ngươi có tiền đồ vô hạn, kiến tước phong hầu, ấy chẳng phải là điều vọng tưởng”.
Hạng Thiếu Long giả vờ cả mừng, ngồi dậy rồi khấu đầu tạ ơn. Nhưng trong lòng lại kêu khổ, nếu y muốn mượn Ô Đình Phương thì làm thế nào đây?
Triệu Mục cười hơ hớ rồi nói: “Ngồi dậy đi, chuyện công đêm nay đến đây chấm dứt, còn bây giờ là lúc vui chơi”.
“Tang! Tang!”
Lần này Hạng Thiếu Long mở to mắt xem người bước vào là ai. Triệu Mục là nhân vật số hai ở nước Triệu, thứ đem cho người khác xem chắc là không quá kém.
Triệu Mục thấy vẻ mặt của y, nghĩ bụng gã này chịu khom lưng cho Đào Phương vì năm chục đồng nguyên, lại háo sắc, bị mình đem danh lợi và nữ sắc ra dụ dỗ, tất sẽ ngã gục.
Hạng Thiếu Long nhìn kỹ lại, hai mắt lập tức sáng rỡ.
Thì ra đó là hai mỹ nhân búi tóc cao, người mặc áo tơ nhẹ, da dẻ trắng trẻ hồng hào, thân hình phong mãn, cả hai đều giống nhau như đúc, đó chính là hai chị em sinh đôi.
Đôi mắt của hai nàng sáng long lanh, khuôn mặt không hề trang điểm nhưng làn da trắng hồng tự nhiên hơn hẳn bất cứ ai.
Dưới hàng chân mày dài là đôi mắt long lanh, hai bên má có lúm đồng tiền, chưa cười đã khiến người ta say đắm. Dáng vẻ của hai nàng đều thướt tha. Dung mạo còn đẹp hơn cả Thư Nhi, so với Ô Đình Phương và Triệu Nhã chỉ kém nửa phần.
Hai nàng mở chiếc hộp dài, quỳ xuống trước mặt hai người, cúi đầu đồng thanh nói: “Gái nước Việt Điền Trinh, Điền Phụng bái kiến Hạng binh vệ”.
Lúc này Hạng Thiếu Long mới hoàn hồn, thấy Triệu Mục đang nhìn mình chằm chằm, lúng túng nở nụ cười.
Triệu Mục mở chiếc hộp dài, đem ra một thanh cổ kiếm, cười lớn nói: “Nói đến bảo kiếm, chẳng ai vượt qua được thợ kiếm nước Việt. Thanh kiếm đầu tiên là do họ tạo nên, sau khi đã tôi luyện nhiều lần rồi mới đánh thành thanh kiếm, tính năng vượt hẳn loại thanh đồng kiếm vừa ngắn vừa giòn. Trên tay của ta là thanh Phi Hồng kiếm. Bổn hầu thấy thanh mộc kiếm của ngươi nặng nề, không tiện mang theo, người ta nói bảo kiếm tặng cho hiệp sĩ, đêm nay ta tặng kiếm này cho ngươi”.
Thiếu Long thầm kêu lợi hại. Xem ra gã Triệu Mục này rất biết mua chuộc lòng người, nếu bản thân không phải đến từ thế kỷ hai mươi mốt, có nguyên tắc riêng và thái độ đối với ân oán, nói không chừng sẽ đầu hàng y. Hạng Thiếu Long giả vờ cảm kích đến rơi nước mắt, cung kính nhận kiếm.
Thanh Phi Hồng kiếm tuy nặng nhưng vẫn còn nhẹ hơn thanh mộc kiếm nhiều.
Hai thiếu nữ vẫn còn quỳ dưới đất, cổ nàng trắng ngần, eo thon thon, khiến bất cứ ai cũng say mê.
Triệu Mục thấy gã ngơ ngẩn nhìn, mỉm cười nói: “Bảo kiếm và mỹ nhân, ta thấy Thiếu Long có vẻ thích thú thứ sau hơn. Nhưng hãy cứ xem kiếm trước đi!”
Hạng Thiếu Long rút kiếm ra.
Khí lạnh từ thanh kiếm toát ra như minh nguyệt phá vân. Thanh Phi Hồng kiếm này dài năm xích, thân kiếm có hoa văn hình lăng rất tinh tế, sống kiếm có khảm một hàng bảy hình phụng nhãn, ngoài ra còn khảm lưu ly màu lam, lưỡi kiếm thẳng rất tiện để chém, mũi kiếm dài và nhọn, ngay cả người không rành như Hạng Thiếu Long cũng biết trong tay mình là một dị bảo.
Khi gã đang chú ý xem thì bỗng nghe Triệu Mục nói: “Thiếu Long chọn tỉ tỉ hay muội muội?”
Hạng Thiếu Long giả vờ hỏi: “Chắc không có phân biệt gì chứ?”
Thầm khen mình đã tỏ vẻ háo sắc, tự nhiên diễn kịch như thật, may mà đây không phải là việc khổ sai.
Triệu Mục nhìn hai thiếu nữ nước Việt, cười hì hì: “Bình thường thì không có gì khác nhau, nhưng đến khi lên giường thì sẽ có khác đấy”.

Hồi trước Hồi sau

Bán sạc cáp, linh kiện máy tính
Anh em cùng cài Pi Network đào tiền ảo nhé, nhập mã mời "kiemhieptruyen" lấy ngay 1 Pi.
Trước khi thanh toán tiền mua hàng thì nhấn hộ dùm mình link nầy nhé: shopee ở đây còn lazada ở đây.