Tình kiếm - Hồi 061

Tình kiếm - Hồi 061

Song xu tình kiếp

Ngày đăng: 22-12-2013
Tổng cộng 177 hồi
Đánh giá: 9.4/10 với 1016001 lượt xem

Hoa Ngọc Loan dáng vẻ khẩn trương, nghe tiếng bước chân của Hoa Nhược Hư tới phía sau bất quá lại như không để ý tới, nàng trong lòng còn rất muộn phiền. Mấy lời vừa rồi của Hoa Ngọc Phượng đã ảnh hưởng tới nàng.
Hoa Nhược Hư do dự một lúc, hắn cố lấy hết dũng khí ôm chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu khẽ gọi: “Sử tỷ!”
“Buông ta ra!” Hoa Ngọc Loan ngữ khí băng lãnh, nhưng không hề giãy dụa.
“Sư tỷ, cho ta xin lỗi!” Hoa Nhược Hư cũng không nghe theo lời nàng, vẫn ôm nàng như cũ nhưng giọng nói tỏ vẻ hối hận.
Hoa Ngọc Loan tâm lý không ngừng xung động, nàng muốn đuổi hắn đi nhưng cuối cùng cũng là không nỡ, nhưng nếu cứ như vậy mặc cho hắn tự tung tự tác thì trong lòng nàng càng không chịu được, trong nhất thời nàng trở nên do dự khó quyết.
“Sư tỷ, người đừng nói gì có được không?” Hoa Nhược Hư ôm gọn lấy thân thể nàng, ngắm nghía dung nhan nàng mà nhẹ nhàng cầu khẩn.
“Ta, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi đáp ứng với ta một điều, mọi chuyện trước kia ta không so đo nữa”. Hoa Ngọc Loan có vẻ đã hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu nói.
“Sư tỷ người nói đi, ta, ta nhất định đáp ứng”. Hoa Nhược Hư mừng rỡ, cũng không hề nghĩ rằng yêu cầu thông thường này của Hoa Ngọc Loan hắn có thể đáp ứng được không.
“Từ hôm nay ngươi không được rời khỏi Hoa Sơn, không được gặp lại Hoa Phi Mộng, cũng không được gặp Giang Thanh Nguyệt”. Hoa Ngọc Loan từng chữ từng chữ nói ra rõ ràng, lại còn thúc vào lòng hắn một cái, “Còn nữa, ngươi cũng không được gặp Tuyết Du Du”.
“Sư tỷ, ta, ta......” Hoa Nhược Hư không biết phải nói gì, điều kiện này làm hắn khó mà chấp nhận, hắn có thể không gặp Hoa Phi Mộng, cũng có thể không gặp Tuyết Du Du, nhưng Giang Thanh Nguyệt thì, hắn thật không thể.
“Thế nào? Không nỡ phải không?” Hoa Ngọc Loan giãy thoát khỏi lòng hắn, khuôn mặt như có làn sương bao phủ, lạnh lùng nói, “Ngươi căn bản không hề yêu ta! Ta là thê tử mới cưới của ngươi, nhưng ngươi lại vì Giang Thanh Nguyệt mà rời bỏ ta, ngươi cũng có thể vì Hoa Phi Mộng mà không để ý tới cảm nhận của ta, trong mắt không để ý tới ta mà hẹn hò với ả, ngươi còn tự tiện tặng cây Bích Ngọc tiêu kia cho Tuyết Du Du, ngươi có biết cây Bích Ngọc Tiêu đó đại biểu cho điều gì không?”
“Sư tỷ, không phải vậy, không phải như người nói đâu, không phải thế đâu!” Hoa Nhược Hư lắp bắp, đột nhiên nhớ tới một chuyện làm tâm lý hắn giật thót một cái, ngữ khí có chút biến đổi, “Sư tỷ, người làm sao biết chuyện ta tăng Bích Ngọc tiêu cho Du Du? Có phải Nhị sư tỷ nói cho người hay không?”
“Ngươi muốn biết ta vì sao biết phải không? Ta nói cho ngươi hay, chính Tuyết Du Du nói cho ta biết, ngày đó ả dẫn người của Tứ đại thế gia tới đây, chính miệng nói với mọi người cây Bích Ngọc tiêu kia chính là tội chứng của ngươi để lại, cũng ngầm nói với ta rằng đó chính là vật định tình của người dành cho nàng ấy. Như vậy chẳng phải ngươi tự tiện tặng tính vật đính ước của ta cho người khác ư!” Hoa Ngọc Loan mặt đỏ bừng, mỹ mục như lửa cháy.
“Tính vật định tình? Ta thật sự không biết a. đó không phải là quà sinh nhật tỷ tặng cho ta sao?” Hoa Nhược Hư mơ hồ, trong lòng có chút chua xót, si ngốc nhìn Hoa Ngọc Loan, “Sư tỷ, nói vậy người sớm đã biết ta không phải thái hoa tặc phải không?”
“Ta biết, vậy thì sao? Ta muốn ngươi với tiểu nha đầu Du Du đó không được tốt lành, cho nên ta mới làm nhiều ra nhiều trò để mọi người nghĩ ngươi là người như vậy”. Hoa Ngọc Loan tức giận nói.
“Sư tỷ, ngươi có biết không, một tháng đó ta không có lấy một ngày yên ổn, ngươi có biết lúc đó ta hy vọng người có thể xuất hiện ở bên ta như thế nào không? Ta hy vọng người ở đó để nói cho ta biết người tin rằng ta vô tội, nhưng mà, người lại không có. Sau ta lại từ miệng Nhị sư tỷ biết được ngươi đã coi ta là thái hoa tặc, cũng không muốn nghe ta giải thích, ta tuy rất thương tâm nhưng cũng không trách người, bởi ta nghĩ sư tỷ người hẳn đã bị bọn họ đánh lừa, ta sao có thể trách người được?” Hoa Nhược Hư thì thào, trên mặt lộ ra một vẻ tựa cười mà không phải cười, có vẻ thương tâm lại có vẻ bất đắc dĩ, “Nhưng mà, sư tỷ, người đã biết ta vô tội vì sao lại làm như vậy?”
Hoa Nhược Hư trong lòng rất khó tiếp nhận, Du Du vô duyên vô cớ hãm hại hắn, vốn khiến hắn rất khó chấp nhận, bây giờ hắn lại biết chính người mà hắn yêu thương nhất là người gián tiếp tham gia trong đó, hắn làm sao không đau lòng được chứ?
“Đó là ngươi tự làm tự chịu!” Hoa Ngọc Loan hừ lạnh một tiếng, trong lòng cũng có chút áy náy, bất quá nàng tâm cao khí ngạo không thể cúi đầu.
Hoa Nhược Hư thở dài, lắc lắc đầu, hai mắt hắn tràn ngập thần tình mất mác, chậm rãi rời khỏi phòng của Hoa Ngọc Loan. Hoa Ngọc Loan sửng sốt định gọi hắn lại nhưng cũng không mở lời, chỉ oán hận liếc mắt trừng trừng bóng lưng hắn, nàng ngồi bên giường lòng đầy muộn phiền.
“Nhị sư tỷ”. Hoa Nhược Hư tâm thần xao động, đến khi phát hiện Hoa Ngọc Phượng đang đứng trước mặt mới tỉnh lại.
“Đi theo ta”. Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng thở dài, xoay người đi về phía Phượng các.
Hoa Nhược Hư ở Hoa Sơn lâu như vậy cũng là lần đầu tiên vào khuê phòng Hoa Ngọc Phượng, bất quá lúc này hắn không còn tâm tư gì để thưởng thức, chỉ là cảm thấy nơi này hơi khác so với phòng của Hoa Ngọc Loan.
“Ngươi đã biết rõ tính cách của tỷ tỷ vậy mà còn chọc tỷ ấy giận, có phải ngươi cũng rất thích Hoa Phi Mộng không?” Hoa Ngọc Phượng tức giận nói, Hoa Nhược Hư giật mình nhìn nàng, cho tới giờ hắn chưa khi nào thấy nàng tức giận như vậy.
“Ngươi nói gì đi chứ? Tỷ tỷ bây giờ không để ý tới ngươi, ngươi có phải rất vui không?” Hoa Ngọc Phượng trong lòng phiền muộn, Hàm Sương tựa hồ phát hiện tình không ổn len lén chuồn ra khỏi phòng.
“Nhị sư tỷ, không phải vậy, sư phụ tìm đệ có việc, đệ đến gặp sư phụ rồi chuẩn bị trở về, chỉ là không ngờ trên đường về bị Mộng nhi ngăn lại, nàng ấy muốn ta đi theo”. Hoa Nhược Hư gặp lại Hoa Ngọc Phượng, cảm giác trong lòng tốt lên rất nhiều, tâm lý cũng yên ổn lên một tí.
“Hoa Phi Mộng bảo ngươi đi thì ngươi đi sao? Hai người các ngươi sao lại ở cùng một chỗ?” Hoa Ngọc Phượng tựa hồ chưa bao giờ giận dữ đến như vậy, trừng trừng nhìn Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư đột nhiên trong lòng dâng lên cơn tức giận khó hiểu, Hoa Ngọc Phượng vẫn rất ôn nhu, cái gì cũng tin tưởng hắn sao bây giờ lại quát mắng hắn vậy chứ.
“Ta thích ở cùng với nàng ấy đó, nhưng người có biết tại sao không? Người có biết sư phụ bảo ta làm gì không?” Hoa Nhược Hư đột nhiên gào lên trước mặt Hoa Ngọc Phượng.
“Cha bảo ngươi làm gì ta không biết, nhưng có quan hệ gì với chuyện ngươi ở cùng với Hoa Phi Mộng chứ?” Hoa Ngọc Phượng tức giận nói.
“Sư phụ bảo người không muốn lập gia đình, bảo ta tới khuyên người!” Hoa Nhược Hư rốt cục không nhịn được nói thẳng ra.
“Là thật sao?” Hoa Ngọc Phượng đột nhiên buông mình ngồi xuống, trên mặt xuất hiện dáng vẻ yếu đuối, “Cha muốn ta xuất giá ư?” Hoa Ngọc Phượng thì thào tự nói, Hoa Nhược Hư lúc này không khỏi có chút hối hận, hối hận mình không nên nói ra chuyện này.
“Ngươi có phải cũng như cha, hy vọng ta mau chóng xuất giá không?” Hoa Ngọc Phượng đột nhiên ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Hoa Nhược Hư, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp.
“Sư phụ nói muốn thỏa mãn di nguyện của sư nương, tìm cho tỉ một người chồng tốt, đệ nghĩ sư phụ cũng là vì tỷ mà thôi”. Hoa Nhược Hư không dám nhìn nàng, thì thầm nói.
“Ta hỏi có phải ngươi cũng mong như vậy không? Từ nhỏ tới lớn ngươi chưa từng nói dối ta, hôm nay ngươi cũng đừng gạt ta”. Hoa Ngọc Phượng nhẹ nhàng nói.
“Không, không, không phải vậy”. Hoa Nhược Hư trong lòng không biết hô hoán bao nhiêu lần nhưng thủy chung không phát ra lời nào, hắn không biết nên nói như thế nào, trong lòng lại âm thầm nhắc nhủ chính mình: Hoa Nhược Hư à Hoa Nhược Hư, ngươi phải biết bao nhiêu là đủ chứ, bằng không sư phụ cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. Nhưng trong lòng hắn lại có một giọng nói khác phản bác: ngươi không thể như vậy, chẳng lẽ ngươi bây giờ còn không rõ lòng nàng sao? Ngươi không thể làm tổn thương nàng, ngươi không thể tự gạt mình được, ngươi cũng rất thích nàng mà!
“Ta biết rồi, ngươi không cần phải nói, ngươi có thể đi rồi”. Hoa Ngọc Phượng sắc mặt trở nên vô cùng thất vọng, khuôn mặt vốn hồng nhuận đã trở thành trắng bệch, nàng ngơ ngẩn phất tay, nói ra mấy chữ này tựa hồ đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực của nàng.
Nghe tiếng cửa khe khẽ đóng lại, Hoa Ngọc Phượng rốt cục không kìm chế được mà bật tiếng khóc. Nàng sớm đã thích hắn, thích hắn nhã nhặn, thích cái khí chất thư sinh của hắn, thích hắn thành thật, cũng thích hắn si tình với tỷ tỷ. Nàng chưa từng nghĩ tới mình cùng hắn sẽ răng long đầu bạc, chỉ muốn trên Hoa Sơn này bảo vệ hắn, lặng yên mà bảo vệ hắn cả đời. Nhưng nguyện vọng này nàng đã vô pháp thực hiện, mà người phá vỡ giấc mộng này cũng chính là hắn.
Hoa Nhược Hư ngây dại đứng trước cửa phòng nàng, tiếng khóc của nàng vang lên rõ ràng trong đầu hắn, hắn thở dài, do dự thật lâu cũng không biết nên rời đi hay tiến vào.
“Thiếu gia, cả Hoa Sơn ai cũng biết tâm ý tiểu thư đối với người, vì sao người lại khờ khạo vậy?” Hàm Sương tức giận nói, tiểu nha đầu này vốn trốn ở ngoài nghe lén, giờ gặp Hoa Nhược Hư cứ như vậy muốn bỏ đi trong lòng cảm thấy bất bình thay cho Hoa Ngọc Phượng.
“Thiếu gia, nếu bây giờ người không quay lại, từ nay về sau người sẽ không còn là thiếu gia của ta nữa, nhát gan, ta không có thiếu gia như vậy”. Hàm Sương trừng mắt liếc Hoa Nhược Hư. Hàm Tuyết và Hàm Sương từ nhỏ đến lớn đối đãi với Hoa Nhược Hư cũng không kiêng kỵ gì, bây giờ tự nhiên không còn sợ hắn nữa.
Hàm Sương thấy hắn không phản ứng gì đành hầm hừ chạy vào trong.
Hoa Nhược Hư trong lòng không biết phải làm sao, đi vào hay rời đi, hắn không thể quyết được, nếu cứ vậy rời đi hắn có thể sẽ hối hận cả đời, nhưng nếu đi vào hắn không biết ngày sau phải ăn nói thế nào với Hoa Thiên Vân, làm sao đối mặt với Hoa Ngọc Loan.
“Tỷ tỷ, ngươi nói cho ta biết ta nên làm gì bây giờ đây?” Hoa Nhược Hư nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi nhớ đến Hoa Thiên Tinh, trước kia có chuyện gì khó khăn, đến thời điểm mấu chốt Hoa Thiên Tinh cũng đều mách bảo cho hắn nhưng bây giờ phương hồn nàng đã không còn nữa rồi.
“Đệ đệ, tỷ tỷ không phải đã nói rồi sao? Đừng làm chuyện gì có lỗi với người đệ yêu, nếu không tỷ tỷ sẽ rất tức giận”. Một thanh âm đột nhiên vang lên trong lòng hắn khiến hắn cả kinh, cơ hồ hoài nghi mình đang nằm mộng.
“Tỷ tỷ, là người sao? Thật sự là người sao?” Hoa Nhược Hư thầm gọi, nhưng không có âm thanh nào đáp lại.
“Chẳng lẽ là ảo giác? Nhưng vừa rồi thanh âm kia rõ ràng là tiếng của tỷ tỷ mà”. Hoa Nhược Hư trong lòng một mớ hỗn độn.
“Tỷ tỷ, người rốt cuộc ở nơi nào? Tỷ nhất định còn sống ở trên đời, nhất định còn sống mà”. Hoa Nhược Hư thì thầm trong lòng.
Tiếng khóc trong phòng tựa hồ đã dứt, Hoa Nhược Hư cũng không còn do dự nữa dứt khoát đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Sương, ngươi ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện với Nhị sư tỷ”. Nhìn thấy Hàm Sương đang an ủi Hoa Ngọc Phượng, Hoa Nhược Hư mỉm cười nói.
Hàm Sương tựa hồ có chút ngạc nhiên bất quá sắc mặt lộ vẻ vui mừng, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của hắn liền chạy ào ra ngoài.
“Ngươi không cần lo lắng, nếu có người tới cầu thân, ta nhất định sẽ đồng ý”. Hoa Ngọc Phượng đứng dậy, quay lưng về phía hắn, nàng tựa hồ đã khôi phục sự bình tĩnh, chỉ là giọng nói có chút lãnh đạm.
“Nhị sư tỷ, người nói thật không? Người nói thì phải giữ lời đó”. Hoa Nhược Hư cười cười nói.
“Ta đương nhiên nói thật!” Hoa Ngọc Phượng xoay người trừng trừng nhìn hắn, trong lòng lại vừa chua xót vừa thêm phần ủy khuất.
“Nhị sư tỷ, ta bây giờ đến cầu thân người, ngươi có đồng ý không?” Hoa Nhược Hư bộ dạng giảo hoạt, cười hì hì nhìn nàng.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Hoa Ngọc Phượng bất ngờ đứng như trời trồng, thật lâu sau mới ngơ ngác hỏi lại, nàng thật sự hoài nghi điều mình mới vừa nghe.
“Nhị sư tỷ, cho ta lấy người làm vợ được không?” Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng đi về trước hai bước, giơ tay ôm nàng vào lòng, thủ thỉ bên tai nàng.
“Ngươi, ngươi không sao chứ?” Hoa Ngọc Phượng đẩy hắn ra, thần tình hoài nghi.
“Nhị sư tỷ, ta không sao, ta là thật lòng mà”. Hoa Nhược Hư cảm giác như bị châm chọc, hắn không sao tưởng được Hoa Ngọc Phượng lại có phản ứng như vậy.
“Được rồi, coi như ta không nghe lầm, cũng coi như ngươi thật tâm nhưng ta nói cho ngươi nghe, ta sẽ không đáp ứng với ngươi”. Hoa Ngọc Phượng hít một hơi sâu, cố gắng giữa cho mình bình tĩnh, nhưng dù cố gắng ra sao giọng nói run run đã tố cáo hết mọi điều.
“Nhị sư tỷ, người không thể nói mà không giữ lời, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, người vừa mới nói sẽ đáp ứng bất kỳ ai tới cầu thân mà”. Hoa Nhược Hư trong lòng cảm giác vô lực, thấu hiểu tâm tình nữ nhân thật khó như dò kim đáy bể, nói như vậy thực không sai chút nào.
“Ta là tiểu nữ tử, không phải quân tử gì, lời vừa rồi coi như ta chưa nói, chuyện hôm nay cũng coi như chưa xảy ra, từ nay về sau, ngươi là sư đệ ta, à không, là tỷ phu của ta, mọi thứ khác đều không phải”. Hoa Ngọc Phượng nói rất nhanh, tựa hồ có chút nóng vội
“Nhị sư tỷ, người không thể đùa như vậy được?” Hoa Nhược Hư dở khóc dở cười.

Hồi trước Hồi sau

Bán sạc cáp, linh kiện máy tính
Anh em cùng cài Pi Network đào tiền ảo nhé, nhập mã mời "kiemhieptruyen" lấy ngay 1 Pi.
Trước khi thanh toán tiền mua hàng thì nhấn hộ dùm mình link nầy nhé: shopee ở đây còn lazada ở đây.