Xác chết loạn giang hồ - Hồi 101

Xác chết loạn giang hồ - Hồi 101

Tư Mã Càn đả thương giả Tiêu Lang

Ngày đăng: 25-04-2012
Tổng cộng 177 hồi
Đánh giá: 9.2/10 với 1636615 lượt xem

Mã Văn Phi thấy chung rượu của mình sau khi bị đập bể chẳng có gì khác lạ thì nghĩ thầm trong bụng :
- Phải rồi. Mụ cùng Tiêu Lĩnh Vu là chỗ quen biết nhau cũ. Mụ nể mặt y mới không gia hại ta.
Những vụ rắc rối vừa xảy ra khiến Thẩm Mộc Phong càng thêm phiền não.
Hắn tài suy tính đến đâu cũng không ngờ Tôn Bất Tà và người mặc áo bào tía lại tới tham dự cuộc anh hùng đại yến bữa nay. Hai nhân vật này võ công cao cường ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người khiến cho kế hoạch của hắn cần phải điều chỉnh lại.
Thẩm Mộc Phong tính khí thâm trầm, tài trí kiêu hùng, càng gặp cấp bách nguy nan hắn càng trấn tĩnh chứ không rối loạn. Bỗng hắn đưa tay ra nhìn Phụng Trúc cười nói :
- Vì chuyện của con nha đầu này mà bữa tiệc thành ra kém hào hứng. Vậy mi hãy lui ra rồi sau sẽ tính.
Phụng Trúc đảo cặp mắt lạnh lùng nhìn quần hào thấy có nhiều người lộ vẻ dám chống đối Thẩm Mộc Phong, thị cũng phấn khởi tinh thần và lòng sợ hãi giảm đi nhiều. Thị liền lên tiếng chống đối :
- Nô tỳ đã mạo phạm đến thần oai của Đại trang chủ thì khó lòng tránh khỏi cái chết. Vậy trước khi thở hơi cuối cùng nô tỳ đem hành vi bình nhật của Đại trang chủ công bố ra trước quần thiên hạ. Có như thế nô tỳ xuống cửu tuyền mới nhắm mắt được.
Thẩm Mộc Phong tuy trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhưng lúc này thị là cái đích để quần hào nhìn vào. Nếu hắn động thủ giết thị thì có nhiều cao thủ tự nguyện đứng ra hộ vệ, trừ phi hắn dùng toàn lực để đối phó chẳng kể gì đến chuyện quần hào trở mặt chống đối, không thì khó mà giết được thị. Nhưng vì một tên tiểu nữ tỳ mà làm lung lay đến đại cuộc là điều hắn không muốn. Chỉ còn cách mặt dạn mày dầy nghe thị nói xấu.
Phụng Trúc lớn tiếng nói tiếp :
- Bao nhiêu xử nữ ở trong trang hễ có chút nhan sắc đều bị Đại trang chủ đoạt mất trinh tiết.
Thẩm Mộc Phong cười ha hả hỏi :
- Con nha đầu mặt dầy kia! Miệng mi nói câu này mà tưởng những nhân vật thành danh trong võ lâm ngồi đây đều tin được ư?
Phụng Trúc lại nói tiếp :
- Nô tỳ là một trong những người bị hại.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Bản Trang chủ khoan hồng đại độ, bình nhật quản thúc các ngươi không đủ nghiêm ngặt để xảy chuyện bữa nay. Ðó là lỗi sơ tâm của bản Trang chủ.
Phụng Trúc lạnh lùng quát hỏi :
- Sao Ðại trang chủ không nói là cuộc báo ứng nhãn tiền?
Thẩm Mộc Phong cười lạt đáp :
- Chẳng hiểu con nha đầu này bị ai ám toán mà thần trí u mê. Chúng ta bất tất nói với thị làm chi cho mệt.
Hắn đảo mắt ngó gã thiếu niên tuấn tú ngồi bên cạnh nói tiếp :
- Bữa nay tại hạ mời các vị đến đây vì mục đích chủ yếu là giới thiệu vị huynh đệ này cùng anh hùng thiên hạ.
Trong nhà đại sảnh hơi nhốn nháo. Người thì ngưng thần suy nghĩ, kẻ thì xì xầm bàn tán. Ai cũng muốn biết đó là nhân vật thế nào?
Lại nghe Thẩm Mộc Phong cất cao giọng nói tiếp :
- Trong các vị đây ai cũng biết người anh em này, nhưng phần nhiều chưa từng kiến diện. Tại hạ tin rằng danh tự y vị đã nghe qua.
Toàn trường đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Thẩm Mộc Phong mỉm cười nói tiếp :
- Tuy y vào chốn giang hồ chưa lâu mà thanh danh đã chấn động một thời.
Quần hùng đột nhiên có người hỏi :
- Phải chăng là Tiêu Lĩnh Vu?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Ðúng rồi! Chính là Tiêu Lĩnh Vu. Hiện giờ...
Bỗng nghe Phụng Trúc thét lên lanh lảnh :
- Y không phải là Tiêu Lĩnh Vu đâu.
Thẩm Mộc Phong liếc mắt nhìn Phụng Trúc nhưng không lý gì đến thị.
Hắn nói tiếp :
- Hiện giờ Tiêu Lĩnh Vu đã thành Tam trang chủ trong Bách Hoa sơn trang của tại hạ. Ngày sau y bôn tẩu giang hồ, mong rằng các vị chiếu cố cho.
Phụng Trúc thấy quần hào số đông có vẻ tin lời Thẩm Mộc Phong, thị không khỏi bồn chồn, lớn tiếng la :
- Thực tình y không phải là Tiêu Lĩnh Vu đâu, các vị đừng để lão lừa gạt.
Thẩm Mộc Phong vẫn cười tươi nói :
- Con nha đầu này nói nhăng nói cuội. Hiển nhiên thị bị người hạ độc rất nặng, không còn thuốc chữa được. Tam đệ đến giết thị đi cho nghiêm pháp luật của Bách Hoa sơn trang.
Thiếu niên tuấn tú dạ một tiếng đứng phắt dậy. Hai tia mục quang nhìn chằm chặp vào mặt Phụng Trúc. Gã từ từ đưa tay nắm lấy đốc kiếm.
Cái tên Tiêu Lĩnh Vu đã chấn động một thời nhưng quần hào trong trường số đông chưa biết võ công của chàng, bây giờ thấy mục quang gã thiếu niên lạnh lùng nhìn Phụng Trúc, cùng tư thế nắm đốc kiếm tỏ ra một tay kiếm thuật thượng thặng. Gã chưa chịu rút kiếm ngay, vậy lúc gã rút kiếm phóng ra một chiêu tất phải kinh thiên động địa, khó có người chống nổi.
Lúc này Phụng Trúc can đảm lên nhiều. Thị thét lớn :
- Bữa nay Phụng Trúc này dù bị loạn kiếm phay thây nhưng đã nói huỵch toẹt những hành động đê hèn thâm độc của Thẩm Mộc Phong trước mặt quần hùng thì cái chết đó không có gì đáng tiếc nữa.
Lúc này Tiêu Lĩnh Vu giả sắc mặt biến đổi thành lợt lạt rồi nổi lên một tia hồng tía. Mắt lộ hung quang. Trường kiếm đã rút ra khỏi vỏ nửa thước.
Mã Văn Phi rung cây quạt một cái đột nhiên chênh chếch đưa ra hơn nữa.
Tay trái gã để ngang bằng trước ngực, gã hít một hơi chân khí. Cặp mắt đăm đắm nhìn vào tay phải của Tiêu Lĩnh Vu giả.
Hiển nhiên gã thấy tình hình rất khẩn trương nên chuẩn bị đánh ra một đòn lợi hại.
Tư Mã Càn cũng vén vạt áo lên, thò tay vào bọc lấy ngọn Kim luân ra cầm tay để ngang trước ngực.
Trong nhà đại sảnh yên lặng như tờ nghe rõ từng tiếng hơi thở.
Tiêu Lĩnh Vu thò tay vào bọc ngấm ngầm đeo chiếc bao tay bằng da con giao ngàn năm vào. Chàng chuẩn bị khi cần đến sẽ ra tay tiếp viện.
Thẩm Mộc Phong cặp mắt lấp loáng ngó Mã Văn Phi và Tư Mã Càn, mặt vẫn thản nhiên khiến người ngoài không hiểu là gã mừng hay giận.
Thực ra bao nhiêu mục quang của quần hào đều đổ dồn cả vào gã thiếu niên mỹ mạo và Mã Văn Phi. Hiển nhiên ai cũng quan tâm đến một đòn đánh không biết bên nào thắng bên nào bại.
Bỗng thấy Tiêu Lĩnh Vu giả rung tay một cái. Thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ.
Chỉ trong chớp mắt hào quang lóe lên, kiếm khí chuyển động vọt thẳng tới chụp xuống Phụng Trúc.
Cây quạt trong tay Mã Văn Phi vọt ra một làn phiến ảnh đón lấy luồng bạch quang đâm tới.
Trong nhà đại sảnh đang yên tĩnh bỗng rít lên những tiếng veo véo. Bao nhiêu bóng quạt đột nhiên mất hết.
Tiếp theo thấp thoáng ánh kim quang vọt ra thành một bức màn vàng ngăn chặn luồng bạch quang.
Mấy tiếng choang choảng vang lên. Cả bạch quang lẫn hoàng quang đều thu lại không nhìn thấy gì nữa.
Vừa rồi người ngoài coi vào chỉ thấy kiếm ảnh luân quang và kiếm khí lóe lên một cái mà thực ra mấy người chiến đấu đã trải qua một cuộc sống mái.
Thiếu niên mạo xưng Tiêu Lĩnh Vu trên mặt bao phủ một làn tử khí đã tan hết để lộ màu trắng trong như đánh phấn.
Nét mặt Mã Văn Phi dỡ xanh dỡ trắng. Tay phải ôm cây quạt máu tươi đã ra ướt nửa tay áo nhỏ giọt xuống đất.
Tư Mã Càn tay cầm Kim luân để trước mặt hơi thở hồng hộc. Ai cũng nghe tiếng. Trán toát mồ hôi nhỏ giọt.
Tình thế trong trường đã rõ ràng. Tư Mã Càn và Mã Văn Phi chống đỡ chiêu kiếm của thiếu niên xinh đẹp nhưng bị đánh trúng. Giả tỷ thế kiếm của gã tăng thêm mấy phần lực đạo thì Tư Mã Càn và Mã Văn Phi dù có vận toàn lực ngăn cản, Phụng Trúc cũng không khỏi trúng kiếm.
Lúc này ba người cùng đứng yên không nhúc nhích cực lực tranh thủ thời gian vận khí điều hòa hơi thở.
Mã Văn Phi không muốn hao tốn cả một chút thời gian để buột vết thương. Ðây là thời khắc bình tĩnh trước cơn bão táp. Ðòn đánh lần tới chắc còn ghê gớm hơn sắp khai diễn.
Bỗng thấy trên mặt thiếu niên lại nổi lên một phần tử khí trước lạt sau thẩm.
Mồ hôi trên trán Tư Mã Càn đã tiêu dần, hơi thở cũng không nghe rõ nữa.
Tiêu Lĩnh Vu ngồi bên lẳng lặng quan sát tình thế. Chàng nhận thấy Tư Mã Càn và Mã Văn Phi khó lòng chống đỡ đòn đánh sắp tới của đối phương, chàng cần nghĩ cách để ngấm ngầm viện trợ hai người. Nhưng trước bao nhiêu con mắt dòm vào mà muốn ra tay không lộ vết tích là chuyện rất khó khăn.
Võ công của thiếu niên tuấn mỹ làm kinh động toàn trường. Phần đông chưa gặp Tiêu Lĩnh Vu đều tin người này chính là chàng.
Vì Tiêu Lĩnh Vu quật khởi trên chốn giang hồ mới một thời gian ngắn ngủi nhưng tướng mạo xinh đẹp, sử kiếm thần tốc là hai đặc điểm đồn đại trên chốn giang hồ. Gã thiếu niên này lại hợp với hai điểm đó.
Nếu bọn họ chú ý nhìn kỹ thì hoặc giả có thể thay đổi quan niệm nhưng đáng tiếc số người chú ý lại không có mấy.
Luồng tử khí trên mặt thiếu niên mỗi lúc một đậm. Thần quang trong cặp mắt thiếu niên tỏ ra một cuộc quyết đấu sinh tử sắp khai diễn.
Mã Văn Phi qua một hồi điều tức đã đỡ mệt nhiều. Miệng vết thương máu đã ngừng chảy.
Gã nghĩ cách đối phó, bụng bảo dạ :
- Cuộc đấu này tái diễn, ai chết về tay ai khó mà đoán trước. Nếu đối phương tận lực đánh một đòn “Ngự kiếm thuật” thì mình khó lòng chống nổi.
Chỉ còn cơ hội duy nhất để cầu thắng là sau khi đã ra đòn cuộc chiến đấu còn tiếp tục Mình cùng gã tỷ đấu từng chiêu từng thức làm cho chân khí gã tiêu hao dần cho đến khi không thi triển Ngự kiếm pháp được nữa phải trông vào bản lãnh chân thực thì mình mới có hy vọng. Nhưng hy vọng này cũng rất mỏng manh, vì sau khi phải chống với Ngự kiếm của gã sức lực mình đã quá mỏi mệt khó đánh cầm chừng.
Mã Văn Phi tuy không hiểu Ngự kiếm thuật nhưng cũng biết đường lối.
Phép Ngự kiếm là một công phu thượng thặng trong kiếm đạo. Ngự kiếm thuật của thiếu niên chưa phải hạng cao chót mà mới nhập môn. Có điều kiếm thuật này kỳ ở chỗ công lực và tinh thần toàn thân đều tập trung vào một chiêu, sức kiếm nặng ngàn cân, nên đón đỡ được không phải chuyện dễ dàng.
Mã Văn Phi còn đang ngẫm nghĩ thì thiếu niên võ phục phát động thanh trường kiếm của gã rung lên, hàn quang lấp loáng nhắm Phụng Trúc bổ xuống.
Giữa lúc thiếu niên phát động thì đồng thời Tư Mã Càn và Tiêu Lĩnh Vu cũng phát động.
Tư Mã Càn vung cặp kim luân quét ngang một cái. ánh vàng lấp loáng nhanh như điện chớp.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm phóng Tu La chỉ lực. Một dây ám kình bắn vọt ra.
Kiếm quang của thiếu niên bị Tu La chỉ lực của Tiêu Lĩnh Vu ngăn chặn làm cho uy thế giảm đi rất nhiều lại bị cặp Kim luân của Tư Mã Càn gạt mạnh một cái bật lên những tiếng choang choảng. Kiếm thế phải dừng lại.
Tư Mã Càn tưởng là đòn Ngự kiếm của thiếu niên đánh ra lần này vì nội lực không đủ mà giảm uy thế mới bị ngăn chặn một cách dễ dàng.
Tiêu Lĩnh Vu giả bị một vố rất đau. Nguyên Tiêu Lĩnh Vu thật sợ thế kiếm của gã ghê gớm khó lòng chống đỡ nên đã vận đến tám thành kình lực để phóng Tu La chỉ.
Thiếu niên võ phục thấy thanh trường kiếm trong tay mình bị một luồng ám kình xô tới tựa hồ không kiềm hãm được suýt nữa rơi kiếm, nên bị cặp Kim luân gạt đi một cách dễ dàng.
Mã Văn Phi đột nhiên tiến lại hai bước chắp tay nói :
- Kiếm chiêu của huynh đài thật là cao minh. Tại hạ muốn lãnh giáo mấy môn võ công ngoài Ngự kiếm thuật.
Tuy miệng nói rất lịch sự, nhưng gã không chờ cho thiếu niên trả lời đã vung quạt ra chiêu Tiêu Chỉ thiên manh. Cây quạt gấp lại điểm tới.
Lúc này làn tử khí trên mặt thiếu niên đã tiêu tan hết, biến thành lợt lạt không còn chút huyết sắc.
Gã quét ngang thanh kiếm gạt cây quạt của Mã Văn Phi nhưng không phản kích.
Mã Văn Phi cười khanh khách hỏi :
- Sao huynh đài chưa chịu ra tay. Hay là mệt quá?
Gã vừa nói vừa mở quạt khởi cuộc tấn công tới tấp. Cây quạt chợt gấp vào chợt mở ra đâm dọc, quét ngang, vừa dùng làm đao kiếm vừa dùng làm Phán Quan bút điểm huyệt.
Thiếu niên võ phục hai lần ra chiêu Ngự kiếm thuật dường như đã dùng hết cả khí lực Gã đỡ cây quạt của Mã Văn Phi có bề khó khăn.
Cuộc giao thủ chưa đầy mười hiệp thiếu niên đã chân tay luống cuống.
Thẩm Mộc Phong thấy tình thế nguy ngập. Nếu còn đánh nữa thì chỉ trong vòng hai chục chiêu nữa Tiêu Lĩnh Vu giả tất bị thương về cây quạt của Mã Văn Phi. Trong lòng xao xuyến hắn lớn tiếng quát :
- Dừng tay!
Thiếu niên võ phục muốn mượn cơ hội này thu kiếm về lùi lại nhưng bị Mã Văn Phi đánh ráo riết. Bóng quạt bao vây rất nguy cấp, gã muốn thôi cũng không được.
Thẩm Mộc Phong thấy mình quát dừng tay cũng vô hiệu thì trong lòng cả giận nghĩ thầm :
- Thằng lỏi này thật là khả ố. Không cho gã nếm mùi đau khổ không xong. Hắn giơ tay khẽ búng ra một cái rồi từ từ ngồi xuống.
Bỗng thấy trên bàn mé tả có tiếng cười vang :
- Ỷ nhiều thủ thắng đâu phải là anh hùng.
Một sợi dây màu hồng bay vọt tới nhằm quật xuống Mã Văn Phi.
Mã Văn Phi phải xoay quạt lại đỡ. Thiếu niên võ phục liền mượn cơ hội này thu kiếm về lùi lại.
Sợi dây hồng không biết là vật gì vừa mềm vừa cứng. Mã Văn Phi vung cây quạt lên thì dây kia đột nhiên thu về. Xem chừng không muốn động thủ với Mã Văn Phi mà chỉ có giải nguy cho thiếu niên.
Tiêu Lĩnh Vu giả lùi ra năm thước nhưng chưa về chỗ ngồi, đứng lại ngưng thần vận khí điều dưỡng. Hiển nhiên gã chưa cam tâm, chuẩn bị tái chiến.
Mã Văn Phi trong lòng hiểu võ công của người thiếu niên kia thực ra chẳng kém gì mình. Sỡ dĩ gã bị bóng quạt vây hãm là vì hai lần ra chiêu Ngự kiếm, nội lực hao tổn rất nhiều chưa kịp phục hồi đã bị tấn công. Y còn lo điều dưỡng gã lại đến tái chiến thì y khó lòng hạ được.
Mã Văn Phi cố nhịn đau để chiến đấu, vết thương lại vỡ ra, máu tươi không ngớt nhuộm ướt nửa vạt áo.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm quan sát quần hào trong sảnh đường dĩ nhiên chia thành hai phe mà cả ba đều không hiểu rõ nội tình của đối phương nên tạm thời ẩn nhẫn chưa phát động. Những người ra mặt chống đối Bách Hoa sơn trang chỉ có Mã Văn Phi và Tư Mã Càn.
Chàng liền dùng phép truyền âm nói :
- Tư Mã huynh. Xin Tư Mã huynh hãy khuyên Mã tổng thủ lĩnh tạm thời nhẫn nại. Hiện thời chưa phải lúc hành động ráo riết chẳng nên gây sự.
Tư Mã Càn vốn có lòng kính phục Tiêu Lĩnh Vu, liền nghe chàng lập tức cả cười nói :
- Mã huynh. Chúng ta hãy quay về tịch vị đã.
Mã Văn Phi biết Tư Mã Càn nói câu này tất có dụng ý, và sự thực y bị mất máu nhiều cũng khó lòng tái chiến liền đưa mắt nhìn Phụng Trúc khẽ bảo :
- Phụng cô nương. Xin cô hãy về chỗ ngồi.
Hai người liền trở về bàn tiệc ngồi xuống.
Mã Văn Phi đảo mắt nhìn lão áo đen ngồi ở ghế thứ hai bàn mé tả khẽ hỏi :
- Tư Mã huynh. Tư Mã huynh có biết lão kia không?
Tư Mã Càn lắc đầu đáp :
- Tiểu đệ cũng không quen.
Mã Văn Phi nói :
- Xem chừng lão không phải là người võ lâm ở trong Trung Nguyên.
Tiêu Lĩnh Vu còn nhớ rõ hai người đó chính là Hắc, Bạch nhị lão ở ngoài quan ải mà chàng đã gặp đêm qua trên bữa tiệc tẩy trần. Lão áo đen vừa ra tay gạt cây quạt của Mã Văn Phi chắc là Hắc lão. Một người nữa mặc áo trắng tuổi cũng xấp xỉ như lão áo đen chắc là Bạch lão. Vì chàng đã cải trang giữ địa vị tùy bộc của Mã Văn Phi không tiện lên tiếng, đành ngồi yên.
Lúc này thiếu niên võ phục mặt lại ẩn hiện màu tím hồng rồi dần dần trở nên màu tím đậm.
Tư Mã Càn ngấm ngầm kinh hãi nghĩ thầm :
- Nội công gã này quả nhiên rất tinh thâm.
Bỗng thấy gã cầm trường kiếm giơ lên lạnh lùng nói :
- Tiêu mỗ muốn lãnh giáo mấy tuyệt nghệ của Mã tổng thủ lãnh.
Mã Văn Phi thấy gã chỉ mặt khiêu chiến đã tính thầm, mình ra tỷ đấu phen này tất bị thất bại, nhưng chẳng thể tỏ ra là người khiếp nhược.
Y liền xé một mảnh áo buột vết thương rồi cười đáp :
- Dĩ nhiên tại hạ xin bồi tiếp.
Tư Mã Càn tranh tiên bước ra hỏi :
- Mã tổng thủ lãnh địa vị tôn cao. Tại hạ xin đại diện bồi tiếp được chăng?
Thiếu niên võ phục khẽ rung thanh trường kiếm. Lập tức bốn bông kiếm hoa vọt ra lấp loáng.
Gã lạnh lùng đáp :
- Ông bạn đã muốn chết thay thì lấy binh khí ra?
Tư Mã Càn biết Ngự kiếm thuật lợi hại phi thường, nếu lấy sức một người thì khó lòng chống nổi. Nhưng hắn đã liều xông ra đành phải rút cặp Kim luân cầm ở hai tay.
Tiêu Lĩnh Vu thấy làn tử khí trên mặt thiếu niên dầy đặc thì tính thầm trong bụng :
- Không hiểu gã này luyện môn nội công gì mà xem ra đầy vẻ tà môn.
Mấy phen gã thi triển môn Ngự kiếm thuật tấn công mà lần nào cũng vận hết nội lực, sao gã phục hồi nhanh như thế được? Tư Mã Càn tuy võ công cao cường song khó lòng chống nổi, song e rằng khó lòng chống nổi một chiêu Ngự kiếm. Mình phải tìm cách nào giúp y mới được.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ đã thấy thiếu niên võ phục vung trường kiếm phóng tới. Lần này gã không thi triển Ngự kiếm thuật.
Tư Mã Càn sợ gã thiếu niên chỉ về môn Ngự kiếm. Lần này thấy gã vung kiếm phóng tới bất giác cả mừng, cây kim luân trong tay trái hắn đẩy ra một chiêu “Bạch Kê Thủ Dực” để gạt thế kiếm. Tay trái hắn cầm cây kim luân ra chiêu “Uyển Để Phiên Vân” phản kích.
Thanh trường kiếm của thiếu niên ra chiêu “Huyền Điển Hoạch Sa”.
Choang một tiếng, cây Kim luân bị hất ra. Thiếu niên thuận thế đánh liền ba chiêu.
Tư Mã Càn huy động cây Kim luân thẳng thắn chống lại mấy chiêu.
Nguyên hắn sợ đối phương cải biến kiếm chiêu rồi triển Ngự kiếm thuật nên vận toàn lực tấn công.
Chỉ trong khoảng khắc, luân quang cùng kiếm ảnh xen nhau, khai triển một cuộc long tranh hổ đấu.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn quanh bốn phía, đồng thời chàng chú ý cuộc đấu giữa hai người, lại lưu tâm theo dõi cử động của Thẩm Mộc Phong.
Cặp Kim luân của Tư Mã Càn ra chiêu cực kỳ lợi hại. Hai bên trao đổi ngoài hai chục chiêu, hắn đã khống chế được đại cuộc.
Bỗng thấy Thẩm Mộc Phong chau mày, máy môi, rồi Chu Triệu Long dời khỏi tịch vị.
Tiêu Lĩnh Vu biết Thẩm Mộc Phong dùng phép truyền âm chỉ thị cho Chu Triệu Long, nhưng không hiểu bọn họ có âm mưu gì? Chàng đã cải trang làm thân phận tùy bộc thì dù có ngó thấy sự nguy hiểm cũng không tiện lên tiếng cảnh cáo. Chàng đành dùng phép truyền âm khẽ bảo Mã Văn Phi :
- Xin Mã huynh chú ý theo dõi cử động của Chu Triệu Long.
Mã Văn Phi đang để hết tâm trí vào cuộc đấu giữa Tư Mã Càn và thiếu niên võ phục, nghe lời cảnh cáo liền quay đầu nhìn lại quả nhiên thấy Chu Triệu Long đã rời khỏi tịch vị len lén đi ra.
Lúc này quần hào trong trường phần lớn cũng chú ý đến cuộc đấu giữa thiếu niên và Tư Mã Càn, ít người ngó thấy Chu Triệu Long dời khỏi tịch vị.
Mã Văn Phi vừa phân tâm nhìn ra chỗ khác cuộc đấu trong trường đã biến thành kịch liệt.
Nguyên Tư Mã Càn sau khi trao đổi ngoài ba chục chiêu nhận ra kiếm lộ của đối phương. Cây kim luân trong tay trái hắn đột nhiên ra chiêu “Vân Phong Ngũ Nhạc” hắn mạo hiểm phong tỏa đường kiếm của đối phương. Ðây là một điều tối kỵ cho những tay cao thủ trong khi chiến đấu ngang sức trừ phi đã tính rất chuẩn đích thế kiếm của đối phương mới dám mạo hiểm.
Giả tỷ thiếu niên võ phục đột nhiên đánh về mé hữu thì những yếu huyệt nửa người Tư Mã Càn đều sơ hở sẽ bị thế kiếm của gã làm cho bị thương hay ít nhất cũng dồn được hắn tay chân luống cuống mất hết tiên cơ.
Ngờ đâu đường kiếm của thiếu niên đã bị Tư Mã Càn tính đúng, quả nhiên gã vẫn đánh vào mé tả.
Tư Mã Càn mừng thầm, cây Kim luân cầm trong tay mặt ra chiêu “Phi Bạt Chàng Chung” đánh vào trước ngực đối phương.
Thiếu niên võ phục đề tụ chân khí nhảy lùi lại hai bước để tránh đòn của Tư Mã Càn.
Tư Mã Càn bỗng buông tay ra, cây Kim luân tuột tay bay nhanh như sao xa không nháy mắt đã tới nơi.
Kỹ thuật này kêu bằng “Phi luân” là một tuyệt kỹ của Tư Mã Càn. Thiếu niên võ phục không kịp đề phòng bị Kim luân đánh trúng ngực rú lên một tiếng, miệng thổ máu tươi ngã lăn xuống đất.
Anh hùng toàn trường ai cũng ngấm ngầm thán phục môn tuyệt kỹ Phi luân của Tư Mã Càn cực kỳ lợi hại.
Thẩm Mộc Phong từ từ đứng dậy đi về phía Tư Mã Càn.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi bụng bảo dạ :
- Thẩm Mộc Phong bản lãnh cực kỳ cao thâm, chỉ cất tay một cái cũng đủ giết người. E rằng Tư Mã Càn không thể chịu nổi một đòn của hắn.
Chàng chú ý nhìn ra thấy Thẩm Mộc Phong cúi xuống điều tra thương thế của Tiêu Lĩnh Vu giả. Ðột nhiên hắn vẩy tay một cái.
Lập tức hai thiếu niên võ phục áo xanh khiêng một cái giường mây chạy lại. Chúng đặt Tiêu Lĩnh Vu giả lên giường rồi hấp tấp khiêng đi.
Bao nhiêu người trong trường đều nhìn chằm chặp vào Thẩm Mộc Phong.
Ai cũng cho rằng hắn thương xót tam đệ tất ra độc thủ đánh Tư Mã Càn để trả thù.
Không ngờ sau khi hai thiếu niên áo xanh khiêng Tiêu Lĩnh Vu giả đi rồi.
Thẩm Mộc Phong trở về chỗ ngồi.
Bỗng một tràng cười sang sảng nổi lên làm chấn động cả tòa sảnh đường rồi tiếng người nói :
- Không ngờ Tiêu Lĩnh Vu tiếng tăm lừng lẫy võ lâm lại là đồ vô dụng không chịu nổi một đòn của kẻ khác. Tiếng đồn trên chốn giang hồ không thể tin được.

Hồi trước Hồi sau

Bán sạc cáp, linh kiện máy tính
Anh em cùng cài Pi Network đào tiền ảo nhé, nhập mã mời "kiemhieptruyen" lấy ngay 1 Pi.
Trước khi thanh toán tiền mua hàng thì nhấn hộ dùm mình link nầy nhé: shopee ở đây còn lazada ở đây.