Cô lâu quái kiệt - Hồi 53

Cô lâu quái kiệt - Hồi 53

Cạm bẫy dẫy đầy

Ngày đăng: 05-04-2012
Tổng cộng 60 hồi
Đánh giá: 8.5/10 với 1305064 lượt xem

Nhất Diệp đạo trưởng, Chưởng môn của phái Võ Đang đang siết chặt thanh trường kiếm sáng ngời, sắc mặt uy nghi đáng sợ.
Hai bên tả hữu của lão ta lại có hai lão đạo sĩ ngoài năm mươi tuổi, có lẽ đấy chính là số người trong nhóm Võ Đang tứ đạo của phái này mà từ bấy lâu nay trong giới giang hồ có đồn đại, tức bốn vị đạo nhân có tên Thiên, Địa, Huyền và Hoàn.
Ngoài ra ở phía sau lưng lão ta chừng độ mười trượng, còn có hai mươi bốn đạo sĩ trẻ tuổi, đang đứng thành hình chứ nhất, người nào người nấy trong tay siết chặt thanh trường kiếm, đứng sừng sững vững vàng, sắc mặt đầy vẻ tức giận.
Lúc bấy giờ, khắp nơi đèn đuốc đều sáng choang, nên chàng trông thấy rõ Nhất Diệp đạo trưởng đưa chân từ từ bước tới hai bước, rồi gằn giọng nói :
- Gia Cát thiếu hiệp quả là người biết giữ chữ tín, nhưng phái Võ Đang kể từ lúc Tam Phong sư tổ khai phái cho đến nay, thực ra chưa từng bị ai xem thường như hiện nay. Vậy bần đạo sẽ chống mắt xem thiếu hiệp định sát hại phái Võ Đang đêm nay bằng cách nào?
Lão đạo sĩ ấy trong khi nói chuyện, từ giọng nói đến sắc mặt đều vô cùng ghê rợn. Đôi mắt của lão ta không ngừng xoay chuyển, tóc râu đều dựng đứng, thanh kiếm chiếu ngời ánh thép đang siết chặt trong tay lão ta cũng tỏa ra một luồng hơi lạnh. Và dáng điệu của lão ta trông như định tràn ngay tới để đánh nhau với chàng.
Gia Cát Ngọc biết hôm nay mình đã lỡ bước đến đây, thì phái Võ Đang cũng như phái Hoa Sơn đều xem chàng là một kẻ thù địch không đội trời chung. Bởi thế, sau khi nghe qua lời nói của Nhất Diệp đạo trưởng, thì chàng hối hả cúi mình thi lễ nói :
- Xin tiền bối tuyệt đối chớ nên hiểu lầm, cái hẹn trong đêm nay chẳng phải là bản ý của tại hạ đâu. Việc này bên trong thực ra là một mưu gian vô cùng thâm độc, không biết chừng mưu gian ấy chính là kế ly gián của Huyết Hải Chuyển Luân Vương.
Nhất Diệp đạo trưởng nghe qua không khỏi kinh ngạc nói :
- Lời nói ấy của thiếu hiệp có đúng sự thực không? Vậy việc tàn sát cả phái Hoa Sơn không phải là hành động của thiếu hiệp hay sao? Hơn nữa, việc đến đây lưu bút hẹn gặp với bản phái, đồng thời để lại cả dấu hiệu “Truy Hồn Đoạt Mệnh Kim Cô Lâu” của lệnh sư truyền lại, chẳng phải là hành động của thiếu hiệp hay sao?
Nên biết, về nguồn tin Kim Cô Lâu vừa tàn sát cả phái Hoa Sơn mấy hôm nay đều truyền đi khắp chốn giang hồ và đã là một chuyện hiển nhiên, không ai còn nghi ngờ nửa cả.
Trong khi đó, trước đây mấy hôm phái Võ Đang lại nhận được một bức thư khiêu chiến, có in cả dấu hiệu Kim Cô Lâu, tức một dấu hiệu từ trước đã làm rung chuyển võ lâm của Bát Chỉ Phi Ma, vậy chuyện này lại là một chuyện mạo nhận hay sao?
Bởi thế, khi Gia Cát Ngọc lên tiếng phủ nhận, thì Nhất Diệp đạo trưởng không khỏi cảm thấy vô cùng bất ngờ. Gia Cát Ngọc nhận thấy việc hòa hay chiến giữa mình với cả phái Võ Đang chỉ gần kề trong đường tơ kẽ tóc, vậy nào chịu bỏ lỡ một dịp tốt, liền mỉm cười nói tiếp :
- Lời nói của tiền bối không sai tí nào cả. Những việc ấy hoàn toàn là âm mưu của những người gian ác. Gia Cát Ngọc tôi tuy có việc ngộ nhận với phái Võ Đang, nhưng việc ấy từ bấy lâu nay tôi đã quên mất rồi, thế hôm nay tại sao...
Lời nói của chàng chưa dứt, thì trong Thượng Thanh cung bỗng vọng đến năm tiếng chuông vang rền hối hả. Gia Cát Ngọc không khỏi giật mình sửng sốt, trong khi Nhất Diệp đạo trưởng biến hẳn sắc mặt, ngước đầu nhìn lên, thì trông thấy một vừng lửa đỏ từ phía hậu viên cháy bừng bừng chẳng mấy chốc là đã vượt cao lên nền trời cao. Khiến cho cả khu Thượng Thanh cung đều trông thấy rõ mồn một.
Gia Cát Ngọc không khỏi thầm kêu lên rằng :
- “Lại khổ đến nơi”.
Nhất Diệp đạo trưởng bỗng phá lên cười to như cuồng dại, nói :
- Khá khen cho Kim Cô Lâu, một con người khẩu Phật tâm xà. Bần đạo thề không đội trời chung với ngươi đâu.
Vị đạo sĩ ấy lúc bấy giờ đang trong cơn tức giận, căm thù nên thanh trường kiếm trong tay phải liền quét ra, đồng thời chưởng trái cũng đưa cao lên ngang ngực, xô thẳng tới. Tức thì, kiếm khí lạnh buốt cả da thịt, đi đôi với luồng nội gia chưởng lực vô cùng mãnh liệt, cuốn thẳng về phía Gia Cát Ngọc như sóng dậy triều dâng.
Gia Cát Ngọc có ý định không đỡ thẳng vào thế công của đối phương, nhưng vì thế đánh ấy vô cùng nhanh nhẹn, nên bất đắc dĩ chàng phải rùn thấp đôi chân, rồi vung tay lên một vòng, vừa nhắm ngay thế kiếm mà cũng vừa nhắm ngay thế chưởng đỡ thẳng tới.
Nhất Diệp đạo trưởng quả không hổ danh là bậc tôn sư của một môn phái trong võ lâm. Thế võ của lão ta diễn biến vô cùng kỳ diệu, nên vừa thấy chưởng lực của đối phương vung ra để đỡ thẳng, thì lão ta nhanh nhẹn biến ngay thế võ, đôi chân tràn tới và thân hình đã lách sang phía trái ba bước.
Nhưng lúc ấy thì một chân của lão ta đã điểm mạnh trên mặt đất, rồi nhanh nhẹn tràn thẳng về phía Gia Cát Ngọc lần thứ hai.
Tức thì, lão ta lại vừa sử dụng thanh trường kiếm, vừa sử dụng thế chưởng, chỉ trong chớp mắt công ra bảy chưởng và tám kiếm, gây thành bóng chưởng chập chờn dày đặc cả không gian, cũng như kiếm khí rít vèo vèo trong gió khiến ai trông thấy cũng phải kinh tâm táng đởm.
Gia Cát Ngọc tuy sử dụng “Thần Hành Vô Ảnh bộ” một cách tuyệt diệu vô song, nhưng đứng trước sức tấn công chớp nhoáng để giành chủ động của một bậc tôn sư trong võ lâm, chàng vẫn tuyệt đối không dám xem thường bao giờ.
Do đó, chàng cất tiếng thét dài, rồi tay trái dùng chưởng, tay phải dùng quyền nhanh nhẹn vừa đánh vừa đỡ, chỉ trong chớp mắt là thay đổi đến mười hai thế tuyệt học, gây thành gió lạnh ào ào, bóng chỉ chập chờn như hàng vạn đóa hoa mai, dày đặc cả không trung.
Chính vì thế, nên thế kiếm của Nhất Diệp đạo trưởng bị chậm lại, do đó Gia Cát Ngọc thừa cơ đưa chân lách ngang, rồi rùn thấp đôi vai nhắm hướng trái nhảy xa tám bước.
Tuy trong lòng chàng không hề sợ hãi, nhưng chàng không muốn để sa vào gian kế của kẻ bí mật đã bố trí, gây thành một mối thâm thù thật sự với phái Võ Đang. Do đó, khi đôi chân của chàng vừa mới đứng yên, thì to tiếng gọi rằng :
- Xin lão tiền bối hãy dừng tay lại đã. Xin hãy nghe lời giãi bày cặn kẽ, có được không?
Tiếng gọi của chàng thật to, nhưng Nhất Diệp đạo trưởng vì trông thấy ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt trong Thượng Thanh cung, đồng thời môn hạ của lão ta đang gào la kinh hoàng giữa biển lửa đỏ rực, hết sức thảm khốc, quả là một tai biến mà phái Võ Đang từ trước đến nay không hề xảy ra bao giờ. Bởi thế, lão ta vừa tức giận lại vừa căm thù, vừa đau thương lại vừa uất ức, nên đôi mắt nảy lửa, tức giận cười khanh khách, nói :
- Kim Cô Lâu. Mọi sự thật đã rành rành trước mắt, vậy ngươi còn định giải thích điều gì? Ngày hôm nay, nếu không phải ngươi chết thì ta đây mất mạng.
Thôi, hãy đỡ thế võ của ta đây.
Tiếng nói vừa dứt, thì lưỡi kiếm của lão ta đã vung lên, vận dụng toàn lực dồn ra thanh kiếm, công về phía Gia Cát Ngọc liên tiếp năm thế võ như mưa xa bão táp.
Nhưng, năm thế võ của lão ta vừa mới công ra thì bất thần nghe một tiếng gào la thảm thiết không ngớt nổi dậy bên tai. Liền đó, nghe lại trông thấy giữa biển lửa đỏ ối có một bóng đen vọt lên đáp xuống vô cùng nhanh nhẹn, hai cánh tay vừa chụp vừa chém, nhắm công thẳng vào các đệ tử của phái Võ Đang đang lo chữa lửa. Do đó đã có trên mười người đã bị bóng đen ấy túm lấy, ném thẳng vào đám lửa đang cháy ngùn ngụt.
Tất cả mọi việc đó, Gia Cát Ngọc đều trông thấy rõ ràng, nên tức giận đến suýt nữa vỡ toang lồng ngực. Chàng dùng toàn lực đánh ra ba chưởng, và định sẽ phi thân lướt thẳng đến chiếc bóng đen đó.
Nhưng, Nhất Diệp đạo trưởng trông thấy vậy thì lầm tưởng chàng định tràn tới để tiếp tay với bóng đen ấy, tức người một phe với chàng, nên lại đem toàn lực sử dụng “Thiên Cang kiếm pháp” đánh tới tấp gây thành gió lạnh vèo vèo, nhằm ngăn chặn không cho chàng thoát đi.
Lúc bấy giờ, số hai mươi bốn đạo sĩ trẻ tuổi vừa rồi đã bỏ chạy vào Thượng Thanh cung, hơn nữa bốn cao thủ Thiên, Địa, Huyền, Hoàn cũng đều xốc lưỡi kiếm, rồi từ bốn phương tám hướng tràn thẳng vào tấn công Gia Cát Ngọc.
Gia Cát Ngọc biết bóng đen ấy là một nhân vật võ công hết sức cao cường, chắc chắn hai mươi bốn đạo sĩ trẻ tuổi của phái Võ Đang không làm sao ngăn chặn được hắn ta, hơn nữa, nếu chậm trễ trong phút chốc thì những phần tử tinh anh nhất của phái Võ Đang không biết chừng đều bị đối phương sát hại tất cả cũng nên.
Chính vì vậy, thành ra dù chàng không xuống tay sát hại số người của phái Võ Đang, thì bọn họ cũng phải chết vì chàng. Chàng là người vốn có lòng nghĩa hiệp nhân từ, vậy nào chịu nhẫn tâm đưa mắt ngó cho đành? Nhưng, khổ nỗi là Nhất Diệp đạo trưởng vẫn bám sát mãi theo chàng để ngăn chặn, không cho chàng thoát đi, lại thêm có bốn đạo sĩ Thiên, Địa, Huyền, Hoàn tràn tới vây đánh, thì thử hỏi chàng làm sao thoát đi cho được?
Trông thấy vậy, Gia Cát Ngọc hết sức sốt ruột, nên bất giác vung tay tuốt lấy thanh đoản kiếm có một không hai trong đời, là thanh “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” nghe một tiếng “rẻng” rồi quát to rằng :
- Gia Cát Ngọc tôi vì vận mệnh lâu dài của phái Võ Đang, nên hôm nay đành phải chịu thất lễ vậy.
Nói đoạn, chàng vung tay lên một lượt, dùng thế “Phong Động Trường Hà Thiên Xích Lãng” đánh ra, gây thành những luồng gió lạnh, đi đôi với những luồng kình phong mãnh liệt, như muôn nghìn đợt sóng to ngoài bể cả, nhắm cuốn thẳng về hướng Nhất Diệp đạo trưởng.
Thế kiếm tuyệt học ấy đã được Thương Lăng Vũ Sĩ đích thân truyền dạy, nên khi sử dụng ra uy lực hết sức mạnh mẽ. Phương chi, trong tay chàng lại có thanh đoản kiếm quý báu nhất trên đời, là thanh “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” trợ lực.
Nhất Diệp đạo trưởng không khỏi kinh hoàng, hối hả thay đổi thế kiếm thành ra thế “Vân Tỏa Thanh Sơn Vạn Trượng Nham” kiếm khí chập chờn khắp nơi, cuốn tới như một dòng thác lũ.
Nhưng, thế kiếm ấy của lão ta chỉ là một thế kiếm học gián tiếp qua Gia Cát Ngọc trước đây, nên uy lực không khỏi yếu hơn nửa bậc. Trong khi đó thanh trường kiếm trong tay lão ta, tuy cũng là một thanh bảo kiếm, nhưng so với thanh “Phỉ Thúy Hàn Tinh Tỷ” thì lại chênh lệch một trời một vực.
Hai lưỡi kiếm gây thành tiếng gió rít vèo vèo, và trong lúc chưa va chạm thẳng vào nhau mà kiếm khí đã buốt cả da thịt, nhắm ngay trước mặt hai đối thủ cuốn thẳng tới.
Nhất Diệp đạo trưởng đôi vai liền bị chao động, tuy lão ta gắng gượng đứng vững đôi chân, nhưng thân hình phải rùn thấp để giữ thăng bằng, và hai bàn chân đã lún sâu vào đất ba tấc.
Gia Cát Ngọc nhân cơ hội đó, phi thân lướt đi chẳng khác nào một con chim én bay trên nền trời, nhắm ngay Thượng Thanh cung đáp nhẹ nhàng xuống.
Bóng đen xuất hiện tại khu Thượng Thanh cung đang bốc lửa đỏ rực kia, quả không ngoài sự phán đoán của Gia Cát Ngọc, chính là người che mặt mà chàng vừa gặp khi nãy. Bởi thế, chàng đoán biết mọi mưu gian trong đêm nay, đều nằm trong tay người này cả, nên căm tức muốn tràn tới chụp lấy hắn ta, xé tan ra thành muôn ngàn mảnh vụn...
Nhưng người che mặt ấy, vừa trông thấy Gia Cát Ngọc phi thân đến nơi, thì bỗng nhiên diễn biến ngay chưởng phong, sử dụng một thế võ vô cùng kỳ tuyệt hiểm hóc, nên chỉ trong chớp mắt là đã đẩy lui hai mươi bốn đệ tử của phái Võ Đang đang vây chung quanh ra sau hàng tám bước.
Thế võ ấy xem ra rất trái qui luật thông thường, mãnh liệt quái dị, khiến ai nấy đều có cảm giác lạnh lùng, ghê sợ. Gia Cát Ngọc nhìn qua thì không khỏi kinh hoàng...
Do đó, chàng nhất thời không làm sao đoán biết được người ấy là nhân vật thuộc môn phái nào, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, người che mặt đã phi thân bay vọt lên như một mũi tên bắn, nhắm hướng bên ngoài bay thoắt đi.
Song, Gia Cát Ngọc nào bằng lòng để cho hắn bỏ đi? Bởi thế, chàng bèn thét lên một tiếng dài, rồi vọt người phi thân đuổi theo sát theo lưng của người che mặt đó. Thân pháp chàng nhanh chẳng thua gì một luồng điện chớp, lúc nào cũng theo sát đối phương như hình với bóng.
Trên Võ Đang sơn cây hoang mọc um tùm, đá tảng ngổn ngang như rừng, nên chàng chỉ chậm hơn đối phương một bước là người che mặt ấy đã lẩn khuất vào giữa lùm cây rậm rạp, cùng số đá tảng ngổn ngang kia. Và vì ngọn lửa đỏ đang cháy sáng rực tại Thượng Thanh cung, nên làm cho bốn bên lại càng trở thành đen tối như mực...
Hơn nữa, trên nền trời bóng trăng lại lu mờ, gió đêm thổi vi vu như khóc than, nào còn thấy hình bóng của người che mặt đâu nữa?
Ngày hôm sau, trong khắp võ lâm, mọi người đồn đại rầm lên bảo là Kim Cô Lâu đang đêm xâm nhập vào Võ Đang sơn, đốt cháy đỏ rực Thượng Thanh cung.
Ngay đến vị Chưởng môn của phái này là một bậc cao thủ khét tiếng trong võ lâm, hợp cùng bốn cao thủ trong phái Võ Đang là Thiên, Địa, Huyền, Hoàn bao vây tấn công Kim Cô Lâu, nhưng đối phương vẫn xem chẳng vào đâu cả, ung dung sát hại liên tiếp trên mười đệ tử của phái này...
Những lời đồn đại sai ngoa ấy, khi chàng nghe lọt vào tai thì vừa kinh hãi lại vừa tức giận. Bởi thế, chàng cảm thấy rằng muốn gột sạch được nỗi hàm oan này, ngoại trừ cách duy nhất là tìm cho ra người che mặt chính phạm kia, hầu bắt trói hắn ta lại và mang đến cho phái Võ Đang, thì còn...
Nhưng, chốn giang hồ mênh mông, giới võ lâm mù mịt, chàng biết tìm đâu cho ra người che mặt có tâm địa độc ác như rắn rết kia?
Chàng đang lo buồn và cảm thấy nóng lòng như bị lửa đốt, đưa chân bước thất thểu trên đường dài, vẻ mặt buồn thiu, đôi mày cau chặt...
Bóng mặt trời nhô lên rồi lại lặn xuống, chẳng mấy chốc là ba hôm đã trôi qua.
Đến lúc hoàng hôn ngày thứ ba, thì chàng đã đi đến một tiểu trấn. Sau khi đã ăn uống qua loa xong, chàng định đưa chân bước ra khỏi hiệu ăn, thì bỗng nhiên nghe có một chuỗi cười gian manh vọng đến bên tai rằng :
- Lão đại. Anh thực sự trông thấy Vân nhị công tử xâm nhập tàn sát đệ tử của phái Võ Đang hay sao?
Gia Cát Ngọc nghe qua lời nói đó, thì không khỏi giật nảy mình. Chàng nhanh nhẹn quay đầu ngó lại, thì trông thấy tại bàn kế cận có hai lão già tuổi trên năm mươi, đang vừa ăn vừa uống vừa chuyện trò, xem như nơi không người.
Hai lão già này, chẳng những khuôn mặt trông rất quen thuộc, mà ngay cả tiếng nói, Gia Cát Ngọc tựa hồ như đã có nghe qua ở đâu rồi. Tuy nhiên, vì bất ngờ nên không làm sao nhớ rõ. Và ngay lúc đó, thì lão già nọ lại nói tiếp rằng :
- Chuyện đó mà còn sai sự thật nữa hay sao? Nghe đâu hành động của Vân nhị công tử lần này chỉ nhằm đoạt lấy thanh bảo kiếm “Ngân Hồng” trong tay vị Chưởng môn của phái Võ Đang mà thôi.
- Nếu Nhất Diệp đạo trưởng không chịu cho cậu ta thì sao?
- Ha ha. Việc ấy thì cần gì phải hỏi nữa? Nếu không trao thanh bảo kiếm đó ra, thì đệ tử của phái Võ Đang mong gì đi khỏi Vân gia bảo. Ai thì sợ phái Võ Đang, chứ Vân nhị công tử thì nào có xem họ vào đâu.
- Hừ. Nào phải nói như thế? Nếu chẳng phải có Kim Cô Lâu xâm nhập đốt cháy Thượng Thanh cung, làm cho khí thế của phái Võ Đang sa sút, thì Nhất Diệp lão đạo nào chịu buông tha cho Vân gia bảo?
- Ha ha. Đấy chính là thiên thời địa lợi. Giờ đây, phái Võ Đang đều đem hết sức ra để đề phòng Kim Cô Lâu tái xâm nhập, nên chỉ e rằng lần này họ đối với Vân gia bảo đành phải chịu lép hơn một tí.
Gia Cát Ngọc nghe qua, trong lòng không khỏi hết sức kinh ngạc. Chàng suy nghĩ giờ đây tuy không thể tìm được người che mặt, nhưng xâm nhập vào Vân gia bảo để cứu thoát đệ tử của phái Võ Đang bị bắt sống kia, thì cũng là một hành động làm cho Nhất Diệp đạo trưởng bớt phần nghi kỵ đối với chàng.
Vì nghĩ như vậy, chàng tìm người hỏi rõ vị trí của Vân gia bảo ở nơi nào, rồi nhanh nhẹn nhắm ngay hướng đó phi thân lướt đi như một đợt khói mỏng, chẳng mấy chốc là đã mất hút nơi chân trời xa tít.
Thân pháp của chàng nhanh nhẹn đến mức ai trông thấy cũng phải kinh hoàng. Bóng tịch dương chưa lặn khỏi ngọn núi phía Tây thì chàng đã đi xa ngoài mười dặm đường. Do đó, những dãy nhà sừng sững đứng chen sát với nhau của Vân gia bảo đã trông thấy thấp thoáng ở phía trước rồi.
Ngôi lũy bằng đá của Vân gia bảo xây trơ trọi giữa một vùng rừng núi, tuy không to cho lắm nhưng tỏ ra vô cùng chắc chắn. Nhất là những cánh rừng trúc xanh đang bao bọc bốn bên, khi có một ngọn gió mát lùa qua, thì chúng không ngớt uốn mình tha thướt trông rất xinh đẹp và tạo nên một không khí trang nhã vô cùng.
Gia Cát Ngọc đang có cảm giác nơi này, tựa hồ không phải là sào huyệt của một lũ gian ác, thì bỗng nhiên cánh rừng trúc ấy khua động lào xào, và có một gã thư sinh ăn mặc y phục bằng gấm rất sang trọng, thong thả bước ra.
Người thiếu niên ấy vừa nhìn thấy mặt của Gia Cát Ngọc, thì đôi mắt liền lóe lên sắc căm tức, oán hận. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, thì tia mắt ấy liền mất ngay, rồi làm ra vẻ tươi cười nói :
- Ông anh đến tệ bảo, chẳng hay có điều gì chỉ giáo?
Gia Cát Ngọc trông thấy thái độ của người thiếu niên nọ bình tĩnh ung dung, trong lòng không khỏi có ít nhiều thiện cảm. Tuy nhiên chàng thấy lời nói của đối phương không phải hoàn toàn có thiện ý, nhưng vẫn cúi mình thi lễ nói :
- Các hạ chắc là Vân nhị công tử đây chứ gì?
- Chả dám. Chả dám. Tiểu sinh chính là Vân Thê, vậy xin tôn huynh cho biết tính danh?
Gia Cát Ngọc trông thấy đối phương ăn nói lễ độ, thì nhất thời không tiện gây sự, nên vội vàng đáp rằng :
- Tại hạ là Gia Cát Ngọc, đến đây có một chút việc, muốn được Vân huynh đài nể tình cho.
- Ồ. Thì ra chính là Kim Cô Lâu Gia Cát thiếu hiệp giá lâm, thực hân hạnh vô cùng cho tệ bảo. Vậy xin thiếu hiệp hãy bước vào trong trại để dùng trà, rồi có việc gì thong thả sẽ bàn với nhau sau.
Vừa nói, đối phương vừa vòng tay thì lễ, tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.
Gia Cát Ngọc là người tài cao, mà lòng dạ lại can đảm, nên thầm suy nghĩ một lúc, thấy rằng nếu đối phương biết thủ lễ thì thôi, bằng ngang tàng gây sự thì chính là tự mình tìm lấy cái chết mà thôi.
Vì suy nghĩ như thế, nên chàng to tiếng cười vui vẻ, rồi đưa chân và theo Vân nhị công tử, dõng dạc đi thẳng vào trong bảo.
Sau khi hai người phân ngôi chủ khách ngồi yên, Vân nhị công tử bèn đưa tay lên vỗ nhẹ hai tiếng, tức thì bức rèm bỗng vén cao, từ ngoài bước vào hai cô gái áo trắng, một người bưng chung trà, một người bưng bình trà, đưa gót sen lững thững bước tới nhẹ nhàng, mùi thơm không ngớt bay ra thoang thoảng.
Gia Cát Ngọc thầm suy nghĩ, trong giới giang hồ từ trước đến nay chẳng hề nghe nói đến Vân gia bảo bao giờ, thế tại sao sinh hoạt nơi đây lại có vẻ sang trọng uy nghi đến mức đó?
Chàng còn đang suy nghĩ, thì cô gái cầm chung trà đã đưa hai tay lên, để cho cô gái cầm bình trà rót đầy hai chung, rồi mới bước tha thướt đến trước mặt Gia Cát Ngọc, tươi cười như hoa nở, nói :
- Xin thiếu hiệp hãy dùng trà.
Gia Cát Ngọc đã bị kẻ thù địch ám hại nhiều lần, nên đã biết trong giới giang hồ đâu đâu cũng đầy rẫy sự gian manh, nguy hiểm, nên thầm nghĩ không biết chừng trong chung trà này lại có sự gian xảo gì. Tuy nhiên, chàng thấy rằng, dù mình nhờ công hiệu kỳ diệu của trái “Kim Tuyến Huyết Lan”, nên các chất độc trên đời này không thể xâm phạm vào cơ thể được, xong vẫn thấy rằng mình không nên uống là tốt hơn.
Vừa suy nghĩ đến đây, thì chàng liền cúi người thi lễ nói :
- Tại hạ không dám làm phiền, vậy xin cô nương chớ quá thủ lễ.
Câu nói vừa mới thốt ra khỏi miệng, thì bỗng nghe Vân nhị công tử cười nhạt, nói :
- Hừ. Rõ là đồ vô dụng.
Gia Cát Ngọc nghe qua không khỏi giật mình, thầm nghĩ :
- “Vân nhị công tử xem bề ngoài tỏ ra rất nho nhã, thế tại sao lòng dạ lại hẹp hòi như vậy? Vì làm thế chẳng hóa ra...”
Trong lòng chàng tưởng đâu sau tiếng quát nạt của Vân nhị công tử thì cô gái ấy sẽ thẹn thùng luống cuống vô cùng. Nhưng, nào ngờ đâu mọi việc xảy ra chẳng phải thế thôi, mà trái lại, khi tiếng quát của Vân nhị công tử vừa dứt thì sắc mặt của cô gái ấy đã biến hẳn, trông thực thiểu não.
Gia Cát Ngọc đang cảm thấy giật mình sửng sốt, thì Vân nhị công tử đã vung chưởng lên, nhắm ngay cô gái đang bưng chung trà quét thẳng tới.
Tức thì, liền nghe một tiếng kêu kinh hoàng trong trẻo vang lên, đồng thời cả tấm thân kiều diễm yếu đuối của cô gái đã bị chưởng lực của Vân nhị công tử quét bay ra xa ngoài tám thước, rồi ngã chúi xuống đất quay tròn mấy vòng và lăn tuốt ra khỏi cửa.
Sắc mặt của nàng do đó trở thành tái nhợt, đôi môi anh đào cũng trào máu tươi, ngất lịm không còn nhúc nhích.
Riêng chung trà bằng ngọc trong tay nàng, thì đã va chạm vào mặt đất vỡ tan tành thành từng mảnh vụn.
Gia Cát Ngọc không thể ngờ được câu thoái thác của mình mà lại làm cho một người con gái đành mất mạng, nên trong lòng vô cùng áy náy, khổ sở. Đồng thời, chàng cũng hết sức bất mãn trước lòng dạ độc ác như rắn rết của Vân nhị công tử, nên đôi mày liền nhướng lên cao...
Nhưng, Vân nhị công tử không để cho chàng kịp tức giận, sắc mặt lại tươi cười nói :
- Con tiện tỳ ấy vì không biết lễ nghi, nên có sự chểnh mảng đối với quí khách, vậy mong thiếu hiệp hãy mở lượng hải hà tha thứ cho.
Câu nói vừa dứt, thì hắn ta không chờ cho Gia Cát Ngọc kịp trả lời, liền quay về phía cô gái đứng bên cạnh, nói :
- Tiểu Phụng, ngươi hãy bước đến dâng cho thiếu hiệp một chung trà đi.
Cô gái áo trắng ấy tuổi hãy còn nhỏ, xem có vẻ hết sức ngây thơ, nhưng lúc bấy giờ sắc mặt đang tràn đầy nét kinh hoàng, sợ hãi. Nàng vừa nghe lời của Vân nhị công tử thì lại càng khiếp sợ trông đến đáng thương...
Đôi mắt của Vân nhị công tử chiếu rực hai tia sáng hung tợn, lườm thẳng về phía cô gái áo trắng ấy một lượt.
Cô gái áo trắng không khỏi run rẩy cả thân mình, nhanh nhẹn bước tới, lấy một cái chung lưu ly có chạm hoa để trên bàn, rót đầy một chung trà, rồi đưa chân chậm rãi bước thẳng đến trước mặt Gia Cát Ngọc.
Gia Cát Ngọc nhìn qua sắc diện tràn đầy vẻ kinh sợ lo lắng của cô gái, thì trong lòng không khỏi cảm thấy thương hại. Chàng thầm nghĩ :
- “Nếu trong chung trà này thực sự có chất độc, thì không nói làm gì, bằng trái lại nếu vì mình quá đa nghi mà khước từ, tất sẽ hại thêm mạng sống của cô gái này nữa, chẳng hóa ra tự xấu hổ lắm hay sao?”
Phương chi, đứng trước thái độ vô cùng khổ sở của cô gái này, tựa hồ chàng tự thấy không có lý do gì mình lại để cho một người vô tội bị mang họa vì mình.
- “Hừ. Chớ nói gì là trong chung trà này có thuốc độc, mà dù cho có một thứ gì độc hơn là thuốc độc nữa, Gia Cát Ngọc cũng nào có sợ?”
Nghĩ thế, chàng liền nhướng cao đôi mày, cất tiếng cười to nói :
- Xin đa tạ cô. Tiểu sinh đã làm rầy cô nương quá.
Nói đoạn, chàng nhanh nhẹn thò năm ngón tay ra, đỡ lấy chung trà đang bay mùi thơm ngào ngạt.
Vân nhị công tử trông thấy vậy, liền mỉm cười một cách sâu hiểm.
Khắp cả thân người cô gái áo trắng bỗng khẽ run rẩy một lượt, đôi vai cũng chao động, khiến cho chung trà bị hất bắn đi một nửa...
Sắc mặt của Vân nhị công tử bỗng tràn đầy sát khí, gằn giọng “Hừ” một tiếng to, nói :
- Rõ là quân đáng chết.
Tức thì, chưởng phải của hắn ta vung nhanh lên, quét thẳng về cô gái áo trắng nghe một tiếng vút.
Xem ra chắc cô gái áo trắng đành phải chịu ngọc nát châu chìm dưới chưởng lực của đối phương...
Nhưng, thốt nhiên Gia Cát Ngọc nhướng cao đôi mày lưỡi kiếm, rồi nhanh nhẹn vung thẳng cánh tay trái ra, gây thành một đạo kình phong ồ ạt như núi sụp đổ, nhằm đỡ thẳng vào luồng chưởng lực của Vân nhị công tử vừa đánh ra...
Khi đôi luồng chưởng lực vừa va chạm thẳng vào nhau, thì thế chưởng của Vân nhị công tử liền bị hất lui trở về. Do đó, hắn không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả xương sống.
Trái lại, Gia Cát Ngọc cũng thấy rõ đối phương chỉ vung tay đánh ra nhẹ nhàng, mà đã gây thành một luồng tiềm lực vô cùng mãnh liệt, chứng tỏ hắn ta chính là một cao thủ hiếm có trong võ lâm, nên trong lòng cũng không khỏi vô cùng kinh ngạc.
Tuy nhiên, chàng là người đã từng giao tranh với nhiều kẻ đại địch, nên tất cả tình cảm vui buồn tuyệt nhiên không hề biểu lộ ra ngoài. Do đó, dù trong lòng đang vô cùng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt xem ra vẫn điềm nhiên như thường, đưa tay nhận lấy nửa chung trà còn lại.
Giữa lúc chàng mới vừa kê lên môi định uống, thì cô gái áo trắng bỗng biến hẳn sắc mặt, khẽ kêu lên rằng :
- Thiếu hiệp. Chung trà ấy...
Đôi mắt của Vân nhị công tử liền trợn to nên khiến cho nàng im hẳn câu nói đang dở dang lại.
Đến chừng ấy, Gia Cát Ngọc mới biết nửa chung trà trong tay mình, chắc chắn có bỏ một chất thuốc hết sức độc, nên mới làm cho cô gái áo trắng kia tỏ ra lo lắng cho số mạng mình như vậy.
Song, lúc bấy giờ, chàng không thể để cho cô tỳ nữ áo trắng đứng trước mặt mình phải bị liên lụy, do đó mặc dù chàng đã hiểu được câu nói dở dang, chưa hoàn toàn giãi bày cặn kẽ của nàng, nhưng chàng vẫn làm như không hiểu biết gì cả, tươi cười nói :
- Thứ trà thơm trong chung này có phải là loại trà quí sản xuất đặc biệt tại Vân gia bảo không? Quả nhiên vị nó thơm tho vô cùng, màu sắc lại xinh đẹp, bởi thế dù cho đây có là một thứ thuốc tuyệt độc đi nữa Gia Cát Ngọc cũng sẵn sàng uống vào cho biết.
Nói dứt lời, chàng kề lên môi uống một hơi cạn chung trà.
Đôi mắt của Vân nhị công tử liền hiện hai đạo ánh sáng ghê rợn cũng như trên đôi môi khóe miệng đang hiện liên một nụ cười sâu hiểm.
Trái lại, cô tỳ nữ áo trắng thì lộ sắc buồn bã, rồi lại quay người ôm lấy tử thi của người bạn gái, nhanh nhẹn bước lui đi.
Gia Cát Ngọc nhận xét qua lời nói và thái độ của đối phương thì biết ngay Vân nhị công tử đã có gian kế qua chung trà thơm này, nên trong lòng không khỏi cười thầm. Tuy nhiên, ngoài mặt chàng vẫn bình tĩnh nói :
- Gia Cát Ngọc tôi vì có chuyện gấp, nên chẳng dám lưu lại làm bận rộn các hạ đâu...
Vân nhị công tử liền thay đổi thái độ, không còn có vẻ khiêm tốn như khi nãy mà trái lại cất giọng lạnh lùng cười ngạo nghễ, nói :
- Các hạ nếu chẳng thể lưu lại chơi lâu được, thì xin cứ tự tiện.
Gia Cát Ngọc từ từ đứng lên, nói :
- Nghe lời đồn đãi là có một số đệ tử của phái Võ Đang, bị ông anh bắt sống mang về Vân gia bảo, chẳng hay việc ấy có đúng sự thật không?
- Không sai tí nào cả. Vậy thiếu hiệp đến đây là có mục đích muốn ra tay giúp cho phái Võ Đang, chẳng hay có điều gì xích mích chăng?
- Chẳng có gì cả. Nếu không oán không thù, vậy tại sao các hạ lại gây sự đánh nhau và bắt sống đệ tử của phái Võ Đang?
- Ha ha. Vân Nhị tôi chẳng dám nói giấu gì, mục đích của việc làm ấy chẳng qua là nhắm vào thanh bảo kiếm “Ngân Hồng” trong tay của Nhất Diệp lão đạo mà thôi.
- Ông anh tại sao lại vì một thanh bảo kiếm mà đành quên đi đạo nghĩa của giới giang hồ? Theo ý tiểu đệ...
Vân nhị công tử không chờ cho chàng nói dứt lời, thì bỗng phá lên cười to nói :
- Đạo nghĩ của giới giang hồ? Cái gì gọi là đạo nghĩa của giới giang hồ? Trong võ lâm lúc nào cũng cá lớn nuốt cá bé, đấy là một lẽ đương nhiên từ xưa đến nay, vậy nếu ông anh muốn cho Vân mỗ không tiếp tục hành động ấy, thì xin hãy sử dụng tuyệt học ngay đi?
Gia Cát Ngọc kể từ khi được đoàn tụ chung vui với cha mẹ, cũng như biết ân sư đã được tái sinh, nhiều sự thù hận chất chứa trong lòng đều tiêu tan đi hết. Lúc bấy giờ, tâm trạng của chàng nếu so với lúc vừa xuống núi, có thể bảo là hoàn toàn khác nhau. Do đó, khi nghe qua lời nói của đối phương, chàng cũng có ý tức giận, nhưng vẫn giữ được tươi cười đáp rằng :
- Công tử nếu bằng lòng chỉ giáo, thì tại hạ đành phải cố gắng hầu vậy.
Sắc mặt của Vân nhị công tử bỗng tràn đầy sát khí, cất tiếng cười nhạt, rồi phi thân vọt thẳng ra ngoài đại sảnh.
Gia Cát Ngọc cũng phi thân lướt theo và khi cả hai đã đứng yên trên đất, thì Vân nhị công tử đã tràn ngay về phía chàng.
Hắn ta ra tay thực là vô cùng thâm độc, trong khi chỉ và chưởng đều vung lên là đã nghe tiếng cuồng phong rít vèo vèo, nhắm thẳng Gia Cát Ngọc cuốn tới gây thành một áp lực hết sức mãnh liệt.
Gia Cát Ngọc trông thấy vậy, trong lòng không khỏi bật cười thầm. Chàng vẫn đứng yên một chỗ không hề lách tránh đi đâu cả, đồng thời nhanh nhẹn vung năm chỉ lên, nhắm ngay thế chưởng của đối phương vừa công tới chụp thẳng vào, nhanh như một ngọn gió hốt. Trong khi đó, tay trái của chàng vẫn thò nhanh ra nhắm điểm thẳng vào năm đại huyệt phía trước của đối phương.
Chỉ một thế đánh mà chàng đã sử dụng đến hai miếng, sức mạnh lại phi thường. Hơn nữa, những nơi mà chàng nhắm tấn công đều là những nơi mà đối phương không làm sao đoán trước để đề phòng được.
Vân nhị công tử khi nãy đã bỏ một thứ độc không màu sắc và không mùi vị nào trong chung trà thơm, có mục đích ám hại trước Gia Cát Ngọc. Thứ độc dược đó có thể là cho người uống nhầm phải mất hết tất cả võ công, phân tán hết cả chân lực. Nhưng, giờ đây hắn thấy chẳng có một chút hiệu quả gì, thì trong lòng không khỏi kinh hoàng sợ hãi.
Kỳ thực thì hắn ta nào có biết, Gia Cát Ngọc kể từ khi may mắn ăn được trái “Kim Tuyến Huyết Lan” thì tất cả mọi chất độc trên đời này đều không thể xâm nhập được vào cơ thể của chàng. Phương chi, vừa rồi lúc chàng uống nửa chung trà thơm có chất độc ấy, thì cũng đã ngầm vận chân khí trong người để bao vây số chất độc vừa xâm nhập cơ thể, nên thử hỏi nào hại chàng được?
Vân nhị công tử sau cơn kinh hoàng, liền nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau năm bước, rồi vung đôi chưởng lên xô thẳng về phía Gia Cát Ngọc, gây thành một luồng kình phong ồ ạt như sóng dậy triều dâng.
Gia Cát Ngọc đã biết người ấy chẳng những độc ác như rắn rết, mà tài nghệ cũng vô cùng cao cường. Do đó, chàng cũng không dám xem thường đối phương, nhanh nhẹn vung chưởng phải lên, vận dụng đến bảy phần mười chân lực trong người ra để đỡ.
Tức thì, một luồng kình phong cuốn ra ồ ạt như muôn nghìn đợt sóng to ngoài bể cả, đang kéo cuồn cuộn vỗ vào bờ, khiến ai nhìn qua cũng đều phải kinh khiếp.
Sau một tiếng nổ “ầm” thực to, hai vai của hai đối thủ đều bị khẽ chao động, nhưng vẫn đứng y nguyên một nơi không hề nhúc nhích.
Vân nhị công tử bèn cất tiếng cười như điên dại, nói :
- Ngươi hãy đỡ thêm một chưởng nữa của ta cho biết.
Hắn ta không hiểu luồng chưởng lực vừa rồi của Gia Cát Ngọc chỉ mới sử dụng đến bảy phần mười chân lực mà thôi. Trong khi đó thì hắn ta đã vận dụng toàn bộ chân lực trong người. Bởi thế, hắn ta cảm thấy tự tin hơn, nên vừa nói dứt lời bèn vung chưởng lên đánh ra một đạo âm phong lạnh buốt.
Tức thì, gió rít nghe vèo vèo, nhiệt độ xung quanh cũng liền hạ thấp, khiến Gia Cát Ngọc cảm thấy da thịt lạnh buốt như ở giữa mùa đông. Đồng thời, lại có một áp lực nặng nghìn cân, tựa hồ như có thể đánh vỡ nát cả sắt đá, cuốn thẳng về phía chàng một cách mãnh liệt.
Gia Cát Ngọc không khỏi kinh hoàng, nhanh nhẹn vung chưởng lên rồi vận dụng chân lực trong người quét thẳng ra.
Sau một tiếng nổ to, rung chuyển cả núi đồi, đôi vai của Gia Cát Ngọc liền bị chao động, trong khi Vân nhị công tử đã bị hất bắn ra xa ngoài ba bước dài.
Qua thế võ ấy, tuy Gia Cát Ngọc đã chiếm được ưu thế, nhưng trong lòng cũng không khỏi kinh hãi. Vì với một con người tên tuổi không ai nghe biết trong giang hồ như Vân nhị công tử, mà lại có thể đỡ nổi một thế chưởng được vận dụng toàn lực của chàng, thử hỏi chàng không kinh hoàng sao được?
Tuy nhiên, trong lòng chàng dù đang kinh hãi, nhưng nào chịu bỏ qua cơ hội nghìn năm một thủa? Bởi thế, chàng đưa chân sử dụng “Thần Hành Vô Ảnh bộ”, nhanh nhẹn xoay thân người một cách quái dị là đã lòn đến sau lưng Vân nhị công tử rồi.
Tiếp đó, chàng sử dụng ngay hai thế võ “Lệ Sái Băng Sơn” và “Hồn Tiêu Tuyết Quật” trong Thiên Ma chỉ. Do đó, mười luồng chỉ phong bén nhọn liền cuốn thẳng vào mười đại huyệt trên người đối phương. Nhưng, Vân nhị công tử quả là người có chân tài thực học, nên vừa trông thấy thế, liền nhanh nhẹn rùn thấp đôi vai trong khi đôi chưởng vung lên công chớp nhoáng ra sáu chưởng, và đá bồi thêm ba đá mãnh liệt, nhanh như một cơn gió lốc.
Bởi thế, bóng chưởng liền chập chờn dày đặc cả không gian, kình khí cuốn ào ào như thủy triều dâng. Thế võ của đôi bên đều hết sức nhanh nhẹn, quả là những thế đánh vừa quái dị, vừa hiếm thấy trong võ lâm.
Hơn nữa, hình bóng của hai người xê dịch nhẹ nhàng như hai đợt khói mỏng, trông chẳng khác nào hai chiếc chong chóng đang xoay tít giữa luồng gió to. Và chỉ trong nháy mắt, là đôi bên đã giao tranh với nhau trên ba mươi thế võ.
Gia Cát Ngọc âm thầm đưa mắt nhận xét những thế đánh của đối phương, thì thấy một phần tựa hồ như mình có dịp trông thấy từ đâu rồi. Song cũng có một vài thế đánh xen lẫn chính giữa, lại có vẻ vô cùng kỳ dị, mà chàng không làm sao biết được. Những thủ pháp ấy tựa hồ là một ngành võ học riêng biệt, khiến dù cho ai cũng khó bề đoán biết được.
Trong khi Gia Cát Ngọc có nhận xét như vậy, thì Vân nhị công tử trái lại cũng đang vô cùng kinh hoàng trước võ công của chàng. Hắn ta cảm thấy thân hình của đối phương, di động vừa nhẹ nhàng lại vừa kỳ ảo tài tình, khiến hắn ta không làm sao lường trước được. Hơn nữa, Thiên Ma chỉ lúc nào cũng rít gió nghe vèo vèo, chẳng thua gì một trận cuồng phong, khiến hắn ta không hề đỡ gạt được.
Gia Cát Ngọc càng đánh lại càng hăng say, tâm thần càng phấn chấn và thốt nhiên, chàng giương cổ thét dài rồi vung đôi chưởng lên, đem toàn lực ra tấn công tới tấp. Những thế Thiên Ma chỉ hiểm hóc của chàng đã được sử dụng song đôi với “Cửu Môn Tuyệt Hộ chưởng”, bao gồm đủ những thế võ sở trường của các môn phái trong võ lâm, gây thành một áp lực mạnh mẽ, chằng khác gì phong ba bão táp.
Khi đã qua năm mươi thế võ, thì Vân nhị công tử đã rõ ràng bị động. Thế võ của hắn ta đã trở thành chậm chạp, chắc chắn không sao đánh nhau nổi với Gia Cát Ngọc đến một trăm thế võ...
Nhưng, bỗng nhiên Vân nhị công tử phá lên cười to như điên dại...
Gia Cát Ngọc không hiểu hắn ta cười to như thế là có ngụ ý gì, nên đôi tay cũng chậm lại. Trong khi đó, Vân nhị công tử nhanh nhẹn thối lui ra sau tám bước, rồi thong thả vén cao vạt áo lên, tiếp tục cười to, nói :
- Thảo nào tên tuổi của Kim Cô Lâu đã rung chuyển cả Cửu châu gần đây. Thiên Ma chỉ của ngươi có chỗ độc đáo. Vân mỗ khâm phục lắm.
Tiếng nói vừa dứt, thì hắn ta bèn vòng tay thi lễ.
Gia Cát Ngọc trông thấy vậy, trong lòng hoang mang không hiểu ra sao cả, nhưng chàng bất đắc dĩ phải tươi cười đáp lễ, rồi nói rằng :
- Cám ơn sự nhân nhượng của các hạ. Vân huynh là người võ học cao cường, hơn nữa lại vô cùng độc đáo, tự sáng tạo ra một khuynh hướng riêng biệt trong võ lâm, tại hạ bình sinh chưa được trông thấy lần nào. Nhưng, chẳng hay tôn sư của các hạ là ai?
Vân nhị công tử mỉm cười gian manh, nói :
- Tại hạ xin cảm ơn sự khen ngợi ấy của Gia Cát Huynh. Những thế võ của tiểu đệ đây, thực là thô thiển không đáng bàn đến. Còn về tôn sư của tiểu đệ...
Nói đến đây, hắn ta dừng lại trong giây lát, rồi mới nói tiếp :
- Việc đó sau này ông anh sẽ biết, giờ đây không nên nói làm gì.
Gia Cát Ngọc trông thấy hắn ta không chịu nói thực, thì tất nhiên chàng ta cũng không truy hỏi làm gì. Và giữa lúc chàng định nhắc lại việc đệ tử Võ Đang bị bắt sống, thì Vân nhị công tử đã quay người gọi to lên rằng :
- Có ai đó không? Hãy thả những đệ tử Võ Đang ra đi nào.
Chẳng bao lâu sau, Gia Cát Ngọc nghe có tiếng chân bước lào xào, rồi lại thấy có hai gã đàn ông mặc áo xanh, đang đỡ lấy một đạo sĩ đứng tuổi, thần sắc vô cùng thiểu não bước ra. Gia Cát Ngọc vì không muốn ở nán lại đây lâu, nên liền gượng cười nói :
- Xin đa tạ sự nể mặt của Vân huynh, vậy cái này đợi sau có dịp tại hạ sẽ đền đáp.
Nói đoạn, chàng dẫn người đạo sĩ ấy rảo bước đi thẳng ra khỏi Vân gia bảo.
Vân nhị công tử trông thấy Gia Cát Ngọc đã đi khuất bóng, liền cất giọng lạnh lùng cười khanh khách, đồng thời sắc mặt lại tràn đầy sát khí.
Riêng Gia Cát Ngọc sau khi dẫn vị đạo sĩ ấy bước ra khỏi Vân gia bảo, thì thấy vị đạo sĩ đó một mực cúi gầm đầu, tiếp tục đi nhanh tới trước, nhưng không hề lên tiếng nói gì cả.
Gia Cát Ngọc trông thấy vậy, tưởng đâu lão ta đang xấu hổ vì chỗ đã bị hại dưới tay đối phương, và bị bắt sống giam cầm, tiếp tục đi nhanh tới trước, nhưng chàng nhất thời không biết nên dùng lời lẽ gì để an ủi lão ta.
Bởi thế cả hai người đều im lặng tiếp tục lướt đi xa độ mấy dặm đường. Sau đó Gia Cát Ngọc bỗng dừng chân đứng lại, cất giọng dịu dàng nói :
- Việc thắng bại là việc thường tình của con nhà võ, vậy đạo trưởng hà tất phải lấy đó làm điều băn khoăn trong lòng?
Vị đạo sĩ ấy thấy Gia Cát Ngọc đứng yên, thì cũng nhanh nhẹn dừng chân lại, há to miệng ra...
Nhưng, lão ta chưa kịp nói được tiếng nào thì bỗng hộc ra một ngụm máu tươi đỏ ối, rồi cả thân hình cũng co rút lại, gào lên một tiếng thảm thiết, và ngã lăn ra đất chết tốt.
Gia Cát Ngọc thấy vậy, thì không khỏi kinh hãi. Nhưng chàng đã đoán ra ngay được vị đạo sĩ này bị chết một cách đột ngột như thế, chắc chắn chính là do hành động ám hại của Vân nhị công tử vừa rồi...
Tuy tâm trạng của Gia Cát Ngọc hiện nay đã khác hơn xưa nhiều, nhưng vì qua cảnh tượng trước mắt, lửa hận cũng không khỏi cháy phừng phừng trong lòng.
Chàng cất tiếng cười nhạt, rồi quay phắt người lại, nhắm ngay Vân gia bảo chạy bay trở lại.
Nhưng, Vân gia bảo lúc ấy đã hoàn toàn được bỏ trống, không còn một bóng người nào lưu lại cả. Do đó, chàng bước thẳng vào bên trong, thì đã thấy đây đó vắng ngắt, chỉ có tại gian nhà ở phía sau là hai cánh cửa vẫn đóng chặt.
Gia Cát Ngọc khó bề đè nén được cơn tức giận đang sôi sục trong lòng, nên cất tiếng quát to rằng :
- Vân Thê tiểu tặc. Nếu ngươi không chịu bước ra, thì chớ trách Gia Cát Ngọc ra xuống tay vô tình đó.
Chàng kêu lên liên tiếp ba lượt, nhưng khắp xung quanh vẫn không có tiếng người trả lời.
Gia Cát Ngọc thấy vậy, cơn tức giận lại càng gia tăng. Do đó chàng quát to lên một tiếng, rồi vung chưởng quét thẳng vào cánh cửa đang đóng chắc nơi gian nhà phía sau.
Thế chưởng của chàng đánh ra mạnh mẽ không thua gì núi đồi sụp đổ, chớ nói gì là hai cánh cửa ấy, mà dù cho đấy chính là hai cánh cửa bằng sắt thép đi nữa, thử hỏi nào có thể chịu đựng nổi?
Bởi thế, sau những tiếng đổ vỡ ầm ầm thì những mảnh ván vụn tung bay mù mịt, và ngay cả bức tường xây bằng gạch sát bên cạnh cánh cửa cũng bị chưởng phong mãnh liệt của chàng đánh sập một góc to.
Và giữa lúc cát bụi tung bay mù mịt, chàng lại ngửi thấy một mùi tanh máu.
Gia Cát Ngọc nhanh nhẹn nhìn kỹ, thì không khỏi thất sắc kinh hoàng.
Thì ra bên trong gian phòng ấy xác người nằm ngổn ngang, máu thịt nhầy nhụa, gồm toàn những bọn tỳ nữ những người nô bộc, những đứa bé ở độ tuổi hãy còn non dại, và những kẻ ăn người ở khác không dưới mấy mươi mạng.
Gia Cát Ngọc nào phải là một con người kém thông minh, nên vừa nhìn qua tình trạng trước mắt, thì đã biết ngay số mấy mươi xác chết này, mới đúng là số người trong Vân gia bảo thực sự. Trong khi đó, Vân nhị công tử kia lại chính là một hung thủ đã gây ra mọi án mạng.
Hắn ta là ai? Nếu chẳng phải là người thiếu niên che mặt mà chàng đã gặp tại Võ Đang sơn, thì chắc chắn cũng là đồng bọn với gã thiếu niên che mặt đó. Nhất là nghe qua lời nói của hắn ta, có vẻ như cố ý sửa giọng, lúc nào cũng có vẻ kiêng dè, vậy chả lẽ hắn ta là một người quen thuộc với mình sao?
Song, nếu hắn ta là một người quen thuộc, thế tại sao mình lại không nhận ra.
Có lý đâu hắn ta cải trang giả dạng, thành ra một con người lạ hẳn?
Phải. Chắc chắn là như vậy.
Trong giới giang hồ, có ai biết thuật “dịch dung” cao siêu tuyệt đỉnh như thế?
Chả lẽ... đấy là hành động của Thiên Diện Nhân Ma Đông Phương Tuyệt, một con người tâm địa độc ác mà hiện nay tự xưng là Huyết Hải Chuyển Luân Vương đấy sao?
Nhưng, tất cả mưu gian của Huyết Hải Chuyển Luân Vương trước đây, đều do một tay Du Hồn ác đạo bày ra, thế mà hôm nay tên ác đạo ấy đã mất mạng dưới ngọn Lạc Phách phong rồi, vậy còn ai bày ra những mưu gian thâm độc ấy cho lão nữa?
Có phải là Chiêu Hồn? Câu Hồn? Vong Hồn chăng?
Không thể có như vậy được. Nếu thế, trong võ lâm ngày nay chả lẽ lại còn có một nhân vật nào sâu hiểm gian ác hơn cả Du Hồn đạo nhân nữa hay sao? Hơn nữa, hai lão già mình đã gặp liên tiếp mấy lượt, chả lẽ lại chính là nha trảo của Huyết Hải đó sao?
Trong khi chàng còn đang cau mày suy nghĩ, thì bỗng nhiên có tiếng kêu kèn kẹt từ trong nhà vọng ra. Chàng vội vàng ngửa mặt nhìn lên, thì trông thấy bên sau tấm vách tường lại có một khung cửa sổ xinh xắn đang lay động theo chiều gió thổi, và khắp khung cửa đều có dấu máu be bét...
Gia Cát Ngọc không khỏi giật mình. Chàng thầm nghĩ rằng :
- “Chả lẽ trong Vân gia bảo này, lại có kẻ nào vừa thoát chết được chăng?”
Bởi thế, chàng nhanh nhẹn tràn người vượt qua những xác chết đang nằm sóng sượt ngổn ngang trên mặt đất, tiến đến cạnh khung cửa sổ cúi nhìn tỉ mỉ, thì quả nhiên trông thấy có những vết máu nhểu lốm đốm thành một đường dài, từ khung cửa sổ ấy ra đến sân sau.
Nhìn qua tình trạng ấy, không cần ai nói, Gia Cát Ngọc cũng có thể đoán biết được, là bọn tặc đảng đã sát hại toàn thể số người trong Vân gia bảo này, rồi mới lợi dụng trang trại không chủ để dụ mình sa vào cạm bẫy của chúng. Nhưng chúng không ngờ trong số xác chết mà chúng chồng chất tại gian phòng phía sau nhà, lại có người hồi tỉnh, rồi mở cửa trốn thoát đi...
Gia Cát Ngọc nhìn kỹ khung cảnh trước mắt thì bất giác nghiến răng mắng rằng :
- Khá khen cho bọn ác tặc sâu hiểm. Rồi đây, tất sẽ có một ngày ta tìm cho kỳ được người sống sót trong Vân gia bảo này, hầu ra tay diệt trừ cho tận cùng bọn ngươi mới nghe.
Chàng có ý muốn nói là sẽ tìm gặp người sống sót trong Vân gia bảo để hỏi cặn kẽ xem hung thủ là ai, hầu truy nguyên bọn tặc đảng ấy trừ mối hậu hoạn cho lương dân. Nhưng vì nhất thời chàng quá tức giận, nên câu nói không được minh bạch, do đó mới gây ra bao nhiêu nỗi rắc rối sau này.
Vì câu nói của chàng vừa dứt, thì bỗng nghe có một tiếng cười lạnh lùng từ đâu vọng đến rằng :
- Kim Cô Lâu. Phái Thiếu Lâm ta nào có mối oán hận to tát gì với ngươi, thế tại sao ngươi lại sát hại toàn thể gia đình Vân Thê, là đệ tử tại gia của chúng tôi như vậy? Hơn nữa, ngươi lại còn có ý định truy tìm cho kỳ được số người trốn thoát, để tận diệt cho sạch? Vậy ngươi nào còn nhân tính nữa?
Gia Cát Ngọc nghe qua, liền ngước đầu nhìn lên và không khỏi kinh hoàng thất sắc.
Khắp nơi màn đêm buông rũ, gió đêm đã bắt đầu thổi lồng lộng. Tại thiên tĩnh của gian nhà, đang đứng sừng sững một lão tăng tuổi trên năm mươi. Vị lão tăng này đang nhướng cao đôi mày rậm, trợn to đôi mắt, tỏ vẻ vô cùng căm tức và không ai khác hơn là Tiềm Long đại sư, vị tăng nhân vừa mới chấp chưởng địa vị Chưởng môn của phái Thiếu Lâm.
Gia Cát Ngọc không khỏi thầm kinh hãi. Chàng không phải kiêng sợ trước võ học của Tiềm Long đại sư, mà chính là kinh sợ trước một con người đầy mưu sâu ác độc trong số bọn tặc đảng đã xếp đặt bao nhiêu là cạm bẫy, để đưa chàng từ nỗi hàm oan này đến nỗi hàm oan khác mà không làm sao giãi bày cho được.
Chàng biết, nếu giờ đây mình gây sự đánh nhau thì lại đi sâu vào mưu gian của bọn tặc đảng mà thôi. Do đó, chàng tạm thời cố nén sự tức giận trong lòng xuống, rồi nhanh nhẹn phi thân lướt ra ngoài, cất giọng ôn tồn nói :
- Tiềm Long tiền bối, xin hãy dằn cơn giận, mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều là nằm trong âm mưu của bọn tặc đảng cả.
Tiềm Long đại sư chưa kịp đáp lời thì bỗng nghe từ phía sau lưng chàng có một giọng cười nhạt vọng đến rằng :
- Chã lẽ việc này cũng là âm mưu của bọn tặc đảng nữa hay sao?
Gia Cát Ngọc giật mình kinh hãi, quay đầu nhìn lại, thì trông thấy Nhất Diệp đạo trưởng đã đứng sững giữa màn trời đêm, trong tay đang ôm xác chết của vị đạo sĩ phái Võ Đang, vừa rồi đã ngã ra chết dọc đường, sắc mặt đầy vẻ căm hận.
Gia Cát Ngọc hết sức hãi kinh, cất tiếng nói :
- Xin tiền bối hãy thong thả nghe sự giãi bày của vãn bối đây...
Nhưng câu nói của chàng chưa dứt, thì bỗng nghe một tiếng cười lạnh lùng như băng giá, tràn đầy sự tức giận vọng đến rằng :
- Nếu chờ nghe giãi bày của ngươi, thì e rằng trong khắp võ lâm sẽ không còn một người nào sống sót nữa.
Gia Cát Ngọc lại kinh hoàng ngước đầu nhìn lên thì trông thấy giữa màn đêm, có một bóng người đang lướt thẳng về phía chàng nhanh như một con tuấn mã.

Hồi trước Hồi sau

Bán sạc cáp, linh kiện máy tính
Anh em cùng cài Pi Network đào tiền ảo nhé, nhập mã mời "kiemhieptruyen" lấy ngay 1 Pi.
Trước khi thanh toán tiền mua hàng thì nhấn hộ dùm mình link nầy nhé: shopee ở đây còn lazada ở đây.